Tiếng Mai gọi vọng từ sân khiến Ngọc Thanh bỏ dở bữa trưa. Cô lau tay, chạy vội ra. Một người đàn ông đang bế một con chó lớn, máu từ chân sau nhỏ thành vệt dài trên nền xi măng.
“Chó hoang, bị bẫy. Nó gào từ sáng, mãi mới có người dám tới gần.” Người đàn ông nói dồn.
Ngọc Thanh cúi xuống. Một con chó vàng, to gần bằng một con bê con, mắt đỏ ngầu vì đau. Phần đùi rách toạc, thịt lòi ra, dây thần kinh lộ rõ. Nó cố nhích người, rên lên từng tiếng khản đặc.
“Đưa vào phòng tiểu phẫu. Chị Mai, chuẩn bị thuốc mê.”
“Không cần.” Trần Khải đột ngột lên tiếng, từ phía chuồng mèo bước lại. “Con này không quen thuốc. Coi chừng sốc.”
“Sao anh biết?” Thanh ngẩng lên.
“Tôi từng thấy nó vài lần. Nó ăn đồ thừa tôi bỏ sau chòi.”
Ngọc Thanh gật, không hỏi thêm. Cô đưa tay vuốt nhẹ đầu con chó. “Tôi cần anh giữ đầu nó. Mai giữ thân. Tôi khâu nhanh.”
“Ổn không?” Mai lo lắng.
“Ổn.” Giọng cô chắc nịch. “Nó đau, nhưng vẫn muốn sống.”
Ca khâu kéo dài hơn 30 phút. Cô khâu từng lớp mô, vừa dứt chỉ thì tay cũng tê dại.
Con chó nằm bất động, chỉ có lồng ngực phập phồng yếu ớt. Ngọc Thanh vuốt nhẹ đầu nó, như an ủi, rồi cởi găng tay ra, ngồi bệt xuống đất.
Trần Khải đưa cho cô chai nước. Cô nhận lấy, uống một ngụm rồi ngẩng lên.
“Cảm ơn.”
“Không cần. Em giỏi thật.”
Ngọc Thanh khẽ cười. “Không giỏi đâu. Chỉ là… quen rồi.”
“Quen nhìn cảnh máu me vậy à?”
“Không.” Cô lắc đầu. “Quen cảm giác... bị bỏ lại.”
Trần Khải im lặng.
Ngọc Thanh nhìn con chó. “Nó vẫn sống sót, dù đau gần chết. Không phải vì ai cứu, mà vì bản thân nó muốn sống.”
Đêm đó, trời trở lạnh. Ngọc Thanh ngồi một mình trong phòng nghỉ, nhìn chăm chăm chiếc áo khoác mỏng treo ở đầu giường.
Đó là chiếc áo Dương Lâm từng mua.
Cô vẫn giữ nó, không phải vì còn thương, mà vì… lúc ấy, cô không có tiền mua cái khác.
Cô nhớ lại đêm hôm đó. Khi sốt lên 40 độ, người run như lên cơn động kinh. Cô gọi cho Dương Lâm.
Không ai bắt máy.
Tin nhắn duy nhất nhận được là: “Anh đang đi tác nghiệp. Em cố gắng nhé. Đừng dựa dẫm vào anh quá.”