Ngọc Thanh đặt chân xuống nền xi măng nứt nẻ, tấm biển gỗ nghiêng ngả trên cổng sắt hoen gỉ ghi dòng chữ đã phai màu: “Trung tâm cứu hộ động vật – Khu vực số 5”
Cô thở ra thật khẽ, kéo vali lạch cạch đi vào.
Bên trong là một sân rộng, cỏ mọc lúp xúp, hai dãy chuồng lồng dựng tạm, tường vữa bong tróc, vài con chó con nằm co ro trong góc, ánh mắt nửa tò mò nửa cảnh giác. Tiếng gió biển thổi qua vách gỗ mục, vừa lạnh vừa trống trải.
Một giọng nữ vang lên sau lưng cô. “Em là người mới đúng không?”
Ngọc Thanh quay lại. Một phụ nữ khoảng ba mươi mấy, tóc búi cao, tay đang ôm một con mèo lông xù bị thương ở chân.
“Em là Thanh. Em liên hệ với chị Hà để nhận việc.”
“À, chị là Mai, trợ lý của Hà. Cô ấy về thành phố rồi, chắc ba hôm nữa mới quay lại. Tạm thời chị hướng dẫn em nhé.”
Ngọc Thanh gật đầu. Mai chỉ về phía căn phòng phía sau: “Phòng nghỉ tạm thời bên đó. Đi theo chị.”
Căn phòng nhỏ, một chiếc giường sắt đơn, một bàn gỗ lung lay, bức tường có lỗ thủng bị che lại bằng tấm bìa carton. Nhưng sạch sẽ.
“Ổn với em không?”
Ngọc Thanh cười nhẹ. “Ổn hơn em tưởng tượng nhiều.”
Mai nhìn cô một lúc. “Tụi chị cũng mới về đây được vài tuần. Đội cứu hộ giải tán sau dịch, giờ chỉ còn vài người trụ lại. Khu này xuống cấp rồi, mà kinh phí chưa về.”
“Không sao. Em tới để làm việc chứ không phải nghỉ dưỡng.” Ngọc Thanh nhẹ giọng.
Mai gật đầu. “Tốt. Tụi chị đang cần người như em.”
Buổi chiều đầu tiên, Ngọc Thanh bắt tay dọn chuồng cho chó mèo, thay nước, tiêm kháng sinh cho một chú mèo con bị bỏ rơi. Không than vãn, không ngập ngừng.
Đến gần cuối giờ, khi mặt trời hạ xuống sát biển, Mai chỉ về phía góc sân nơi đang lợp lại mái tôn.
“À, suýt quên. Người kia là Trần Khải, phụ trách sửa chữa trung tâm. Anh ấy ít nói lắm.”
Ngọc Thanh nhìn theo hướng tay chỉ. Một người đàn ông cao, áo sơ mi cũ xắn tay, đang đứng trên giàn giáo, tay cầm búa đinh. Mái tóc rối, sống mũi cao, ánh mắt trầm mặc như thể đã quen với sự im lặng.
Cô chưa kịp quay đi, thì Trần Khải bỗng ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cô. Cô hơi lúng túng gật đầu nhẹ. Anh không nói gì, chỉ gật lại rồi quay đi.
“Anh ấy sống ở đây luôn à?” Ngọc Thanh hỏi.
“Ừ. Có cái chòi gỗ nhỏ gần biển. Một mình.”
“Vợ con anh ta đâu?”
Mai im lặng vài giây rồi đáp khẽ: “Mất trong dịch.”
Câu trả lời như một nhát cắt nhỏ vào tim. Ngọc Thanh không nói gì thêm.
Tối đó, gió biển tràn vào phòng qua khe cửa hở. Ngọc Thanh ngồi xếp lại vài món đồ, lôi ra chiếc áo khoác cũ, vẫn còn mùi thuốc sát trùng quen thuộc.
Cô ngồi xuống giường, cầm điện thoại. Không có tin nhắn. Không ai gọi. Mà cô cũng chẳng chờ.
Gió vẫn rít qua những bức tường mỏng. Nhưng không còn là tiếng hú cô độc như trong thành phố nữa. Ở đây, nó giống như tiếng thì thầm của biển, xa vắng, nhưng dịu dàng.
Sáng hôm sau, trời đổ mưa nhẹ. Một chú chó ướt sũng được người dân mang tới, chân sau bị gãy. Ngọc Thanh nhanh chóng đưa vào phòng tiểu phẫu. Trong lúc cô đang sát trùng vết thương, tiếng gõ nhẹ vào cửa vang lên.
Trần Khải đứng đó, tay cầm cái chậu inox.
“Mai nói đưa em cái này.” Giọng anh trầm và khàn, như chưa dùng đến lâu rồi.
“Cảm ơn anh.” Ngọc Thanh đón lấy, tay vẫn không dừng lại. Anh đứng thêm vài giây, nhìn chú chó đang rên nhẹ, rồi bất chợt hỏi:
“Em làm nghề này lâu chưa?”
“Gần sáu năm.”
“Thế thì… chắc em quen nhìn cảnh này rồi.”
Ngọc Thanh nhìn anh, hơi ngạc nhiên.
“Cảnh gì?”
“Cái cách động vật đau mà không la. Cứ rên nhẹ, rồi tự chịu đựng.”
Cô im lặng. Một nhịp, hai nhịp. Rồi đáp.
“Thật ra con người cũng vậy thôi. Chỉ là, không ai để ý.”
Trần Khải nhìn cô vài giây. Không nói gì nữa. Anh gật đầu, rồi quay đi.
Khi cánh cửa khép lại, Ngọc Thanh cúi xuống, khâu lại vết rách trên chân con chó. Tay cô vẫn vững, nhưng mắt hơi cay.