Ngọc Thanh đặt tách trà nguội xuống bàn. Giọng cô nhẹ tênh, không một gợn sóng.
Chị Hằng, trưởng phòng khám, ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ, sững người vài giây.
“Sao đột ngột vậy? Em làm ở đây năm năm rồi mà.”
Ngọc Thanh không trả lời ngay. Cô cúi xuống kéo khoá chiếc vali nhỏ đặt dưới chân.
“Em chỉ nghĩ mình không còn lý do để ở lại thành phố này nữa.”
“Là vì... Dương Lâm?”
Chị Hằng dè dặt.
Ngọc Thanh gật. Rất khẽ.
Chị Hằng thở dài, không hỏi thêm. Trong mùa dịch năm ngoái, cả phòng khám đều biết chuyện.
Ngày Ngọc Thanh sốt cao tới 40 độ, toàn thành phố bị phong toả. Dương Lâm, bạn trai của cô, thay vì đưa cô đi bệnh viện, lại lặng lẽ rời thành phố để “đi tác nghiệp”. Hắn gửi lại một tin nhắn cụt lủn:
“Anh xin lỗi. Em mạnh mẽ mà, đúng không?”
Ngọc Thanh mạnh mẽ thật. Mạnh đến mức suýt chết.
Cô tự gọi cấp cứu. Tự truyền nước trong phòng dã chiến giữa tiếng còi xe cứu thương và những tiếng thở dốc của bệnh nhân xung quanh. Một mình. Không có Dương Lâm. Không có ai.
Bốn tháng sau đại dịch, Ngọc Thanh khỏi bệnh. Nhưng cũng kể từ đó, cô sống như người mất ngủ. Mỗi sáng, khi mở mắt, là một chuỗi ngày lặp lại. Cô đi làm, cứu chữa những con mèo, con chó, rồi lại về nhà. Im lặng. Và lạnh lẽo.
“Em định đi đâu?” Chị Hằng hỏi.
“Thị trấn ven biển. Có một trung tâm cứu hộ cần người chăm sóc tạm thời.”
“Ở đó có ai thân quen không?”
“Không.”
“Có chắc mình sẽ ổn?”
“Không.”
Ngọc Thanh cười nhẹ. “Nhưng em sẽ đi.”
Cô rời khỏi thành phố vào sáng sớm, khi phố xá còn ngái ngủ. Vali kéo lạch cạch qua những đoạn đường quen thuộc, chỗ từng có chiếc xe Dương Lâm đợi cô sau mỗi ca trực đêm, giờ chỉ còn tàn thuốc vương lại.
Tài xế taxi nhìn cô qua gương chiếu hậu.
“Đi xa thế, cô về quê à?”
“Không. Cháu đang rời quê.”
Người lái xe cười cười, cũng không hỏi thêm.
Trên chuyến xe khách dài, Ngọc Thanh ngồi cạnh cửa sổ. Mắt cô nhìn ra đồng cỏ, những đồi chè, rồi biển dần hiện ra xa xa như một mảng màu xanh nhạt.
Cô không bật nhạc, cũng không lướt điện thoại. Thật ra điện thoại cô đã xoá hết ảnh với Dương Lâm từ lâu. Chỉ còn sót lại một tin nhắn chưa xoá, kẹt giữa hàng loạt tin quảng cáo:
“Anh xin lỗi. Hôm đó... nếu quay lại, anh sẽ làm khác.”
Ngọc Thanh bấm giữ.
Tin nhắn hiện lên lựa chọn:
Xoá – Ghim đầu trang.
Cô chọn “Xoá”. Không do dự.
Gần tối, xe đến thị trấn biển nhỏ, nơi gió mặn và không khí nồng nàn mùi cá khô, nơi mặt trời lặn sau những mái nhà thấp bé xếp chồng lên nhau.
Trạm xe cách trung tâm cứu hộ 3 cây số. Ngọc Thanh tự kéo vali băng qua con đường đất đỏ. Giày lấm bùn. Áo dính bụi. Cô không để tâm. Chỉ ngẩng đầu nhìn bảng chỉ dẫn đơn sơ:
“Trung tâm cứu hộ – Hướng đi: Phía Đông 300m.”
Bầu trời xám lại. Biển bắt đầu gào nhẹ như lời thì thầm chào đón.
Ngọc Thanh dừng chân.
Cô quay người nhìn về phía thành phố cũ, chỉ còn là một dải mờ mịt xa xa. Trong đáy mắt, không còn Dương Lâm. Không còn lời xin lỗi. Không còn quá khứ.