Thì Ra Không Cần Anh Nữa

Chương 15



“Chị Ngọc Thanh, đoàn phim đến rồi. Họ đang dựng máy ngoài kia.”

Cô bé tình nguyện viên vừa chạy vào, thở hổn hển.

Ngọc Thanh lau tay, tháo găng cao su, liếc ra ngoài cửa sổ. Trời hôm nay nhiều mây, nhưng biển vẫn xanh.

“Chị ra liền.” Cô cười nhẹ.

Đoàn làm phim gồm ba người, trẻ trung, nhiệt tình. Họ đi một vòng trung tâm cứu hộ, ghi chép, hỏi thăm mấy bác ngư dân đang chờ tiêm ngừa cho chó. Cả đám mèo trong chuồng phía sau cũng được đưa lên hình.

“Chị có sẵn sàng cho phần phỏng vấn không ạ?” Cậu đạo diễn trẻ hỏi, tay chỉnh lại chiếc micro nhỏ trên cổ áo cô.

“Sẵn sàng.” Thanh đáp, giọng đều đều.

Họ đưa cô ra ngồi trước mái hiên trung tâm, nơi có chiếc ghế dài bằng gỗ cũ. Đằng sau là tấm biển khắc chữ Hồi Sinh đã bạc màu đôi chút vì nắng gió, nhưng vẫn vững chãi như chính câu chuyện ở đây.

Máy quay bật.

Người phỏng vấn bắt đầu:

“Chị từng sống ở thành phố, từng có công việc ổn định. Vì sao chị chọn rời bỏ tất cả?”

“Vì lúc đó, tôi không còn gì để giữ lại.”

“Người ta nói, sau một cú ngã lớn, thường mất rất lâu để đứng dậy. Chị đã làm thế nào?”

“Không phải đứng dậy ngay đâu.” Cô nhìn xa xăm. “Tôi nằm ở đó một thời gian dài. Nhưng rồi tôi nhận ra... nếu cứ nằm mãi, mình sẽ mục nát. Và tôi không muốn chết theo kiểu đó.”

“Chị đã từng nghĩ đến cái chết?”

“Rất nhiều lần. Nhưng may là tôi đã không chọn nó.”

Một khoảng lặng.

Tiếng gió biển thổi qua, cuốn theo mùi muối và nắng cũ.

Người phỏng vấn chậm rãi:

“Vậy điều gì khiến chị tiếp tục sống?”

Ngọc Thanh mỉm cười. Ánh mắt cô khẽ lay động, nhưng giọng vẫn dịu dàng:

“Vì tôi không muốn cái chết là điều cuối cùng tôi để lại trên đời này.”

Máy quay vẫn tiếp tục chạy. Nhưng không ai nói gì nữa.

Trong khung hình, Ngọc Thanh ngồi yên, mái tóc rối nhẹ vì gió, tay đặt trên lòng, bên cạnh là một chú chó cụt tai đang lim dim ngủ. Phía sau, biển vỗ từng đợt sóng đều đặn.

Khi máy quay tắt, cậu quay phim trẻ tiến đến bắt tay cô.

“Cảm ơn chị. Em nghĩ câu chuyện của chị sẽ chạm được nhiều người.”

“Hy vọng vậy.” Cô cười nhẹ.

Tối hôm đó, Trần Khải mang ra một chai rượu vang rẻ tiền, cùng hai ly thủy tinh nhỏ.

“Họ có hỏi em chuyện về anh không?” Anh ngồi xuống bên cô, dưới hiên nhà.

“Họ không biết. Và em cũng không kể.”

“Vì sao?”

“Vì đây không phải là câu chuyện về một người đàn ông từng muốn chết.” Cô cụng ly với anh. “Mà là về những người chọn sống tiếp.”

Anh nhìn cô hồi lâu. Rồi nói, như thể đã giữ điều đó trong lòng từ rất lâu:

“Anh từng nghĩ, sau khi vợ con mất, mình không xứng đáng với điều gì tử tế nữa.”

“Em cũng từng nghĩ vậy.” Cô nhấp ngụm nhỏ. “Nhưng có lẽ, mình không cần xứng đáng. Chỉ cần đủ dũng cảm.”

“Dũng cảm để sống?”

“Dũng cảm để bắt đầu lại.”

Họ cùng nhìn về phía biển.

Trời đã tối, nhưng ngoài khơi vẫn có ánh đèn thuyền le lói. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi cát, mùi cây lá, và mùi của một ngày đã qua.

Không có bản nhạc nền nào, không ai khóc, không có cái ôm nào quá chặt.

Chỉ có hai con người từng vỡ nát, ngồi cạnh nhau, lặng lẽ nâng ly.

Cuộc sống mới, không bắt đầu bằng tiếng pháo. Chỉ bắt đầu từ một câu nói bình thản:

“Ngày mai mình đi chợ sớm nhé. Con Bông sắp sinh rồi.”

“Ừ. Mà nhớ mua thêm cá cho mèo già.”

“Biết rồi, ông nội.”

Họ bật cười.

Như thể chưa từng khóc.