Thì Ra Không Cần Anh Nữa

Chương 14



“Mèo già lại trốn trong chạn bát nữa hả?”

“Ừ, lần thứ ba trong tuần rồi.”

Ngọc Thanh thở ra, khom người chui vào gầm bếp. Cái thân mèo đen ục ịch nằm co lại trong góc tối, mắt lim dim như thể biết rõ cô không làm gì được nó.

“Ra đây đi, có người nhớ mày đó.”

Nó vẫn không nhúc nhích. Trần Khải đứng phía sau, tay cầm túi cá khô. “Anh có mua thứ nó thích nhất.”

“Đưa đây.”

Cô đưa vài miếng vào gần mép gầm. Mùi tanh khiến mèo già chớp chớp mắt rồi lết ra từng chút một. Vừa ra khỏi, nó liền cụp tai, nhảy tọt lên lòng Khải.

“Đấy, anh thấy chưa, nó thương anh hơn em.” Thanh bĩu môi.

“Vì anh không ép nó tắm.” Khải cười cười, ôm mèo vào lòng như ôm đứa trẻ.

Trung tâm cứu hộ giờ đã yên hơn xưa. Bức tường sơn trắng, bờ rào có dây leo xanh mát. Phòng khám cạnh bên lúc nào cũng đầy tiếng chó sủa mèo kêu. Bảng hiệu gỗ khắc tay ghi: "Phòng khám thú y - Thanh & Khải", nhỏ nhắn, ấm cúng.

Cuộc sống của hai người trôi qua chậm. Không còn sóng gió, không có cao trào.

Chỉ là mỗi sáng, họ cùng dắt chó đi dạo.

Mỗi trưa, chia nhau hộp cơm rang với cà pháo muối xổi.

Mỗi tối, ai mệt thì người kia rửa bát.

Hôm đó, trong lúc ngồi tưới cây, Thanh hỏi:

“Anh nghĩ mình sống như vậy có chán không?”

Khải ngẩng lên từ cái lu. “Ý em là sao?”

“Không cưới, không con. Ngày qua ngày chỉ có chó mèo và đống đất cát…”

“Và em.” Anh nhìn cô.

Cô im vài giây. Rồi cười khẽ. “Ừ, còn em.”

“Chán á? Không. Vì anh từng sống những ngày chả có gì ngoài im lặng.”

Cô gật đầu, không nói thêm.

Chiều đó, có một bà cụ dắt con chó bị gãy chân đến. Bà còng lưng, nói giọng đặc sệt miền biển:

“Con Bông nó trượt chân xuống đá, khóc cả đêm. Cô coi được không?”

“Được ạ. Bác ngồi đây chờ nhé.”

Trong khi Thanh băng bó cho con Bông, Khải ngồi trò chuyện cùng bà. Họ kể cho nhau nghe về bão lũ năm ngoái, về đứa cháu trai đi xuất khẩu lao động mãi chưa về, về những con người ở lại, lặng lẽ và kiên cường.

Tối hôm ấy, Khải nói:

“Em có bao giờ nghĩ mình sẽ có con chưa?”

Thanh lắc đầu. “Em từng muốn, nhưng không còn nữa.”

“Vì sợ?”

“Vì từng nghĩ mình không xứng đáng… Và cũng vì em không muốn một sinh linh khác phải học cách mạnh mẽ như em đã từng.”

Anh nắm tay cô, siết nhẹ.

“Anh hiểu.”

Họ im lặng một lúc lâu. Chỉ có tiếng sóng vỗ ngoài xa và tiếng gió rít qua mái tôn cũ. Nhưng không ai thấy thiếu điều gì. Không ai thấy cần thêm.

Hạnh phúc, hóa ra, không phải là đủ đầy. Chỉ là mỗi người đều biết mình đang ở đúng nơi cần ở. Với đúng người.

Một tối muộn, trong lúc Thanh dọn dẹp, cô nhìn quanh gian nhà nhỏ. Những tấm ảnh chụp thú cưng dán đầy tường. Chiếc áo mưa của Khải vắt lên ghế. Nồi cơm cắm chưa rút điện.

Cô thở nhẹ. “Mình sống được rồi, phải không?”

Khải đứng sau, vòng tay ôm cô từ phía sau.

“Sống được. Mà còn là sống tốt nữa.”

Thanh gục đầu vào ngực anh, khẽ cười.

“Vậy... cứ sống vậy thôi. Không cần gì thêm.”