Ngọc Thanh mở mắt khi nghe tiếng gõ nhẹ vào khung cửa gỗ.
"Ra đây một lát." Giọng Trần Khải vọng vào, trầm thấp nhưng nghe có gì đó lạ lạ.
"Chờ em tí." Cô choàng dậy, vơ đại chiếc áo khoác mỏng rồi bước ra ngoài.
Trước mắt cô là bãi cỏ trước trung tâm cứu hộ, được treo lấp lánh đèn nháy. Một cái bàn nhỏ với hai cái ghế gỗ. Mấy món ăn bày ra đơn sơ: trứng chiên, rau luộc, nồi canh bí đỏ. Và một cây nến nhỏ cắm lệch trên lát bánh mì nướng giòn.
Thanh nhíu mày. "Gì đây?"
Khải đút hai tay vào túi, hơi ngượng. "Sinh nhật mà."
Cô ngẩn ra.
"Em không nhắc, anh đoán." Anh cười, nhìn cô rồi nhìn xuống chân như đứa trẻ vừa làm chuyện ngốc.
"Ừ… đúng ngày thật." Cô khẽ cười.
Hai người ngồi xuống. Không bật nhạc, không pháo bông. Chỉ có tiếng sóng và tiếng gió khe khẽ lùa qua hàng rào gỗ.
Một lát sau, khi cả hai đã gần ăn xong, Khải lấy từ trong túi áo ra một hộp nhỏ.
"Cho em." Anh đưa qua.
Thanh mở hộp. Bên trong là một chiếc vòng tay làm từ dây dù, điểm vài hạt gỗ tròn và hai mảnh vỏ ốc nhỏ, mài nhẵn.
"Cái này…" Cô chớp mắt. "Tự làm hả?"
"Ừ. Nhặt vỏ ốc ở bãi sau trung tâm. Gỗ là gỗ lũa anh giữ lại từ lúc sửa bức tường."
"Đẹp. Nhưng hơi lạ." Cô xoay xoay chiếc vòng.
"Lạ chỗ nào?"
"Không giống kiểu tặng của bạn bè lắm." Cô nhướng mày.
Khải im một lúc. Rồi đặt tay lên bàn, lòng bàn tay ngửa ra, như mời gọi.
Thanh nhìn anh. Cô biết anh định nói gì. Nhưng vẫn hỏi: "Anh định nói gì?"
Khải nuốt nhẹ. Rồi: "Làm bạn gái anh nhé."
Cô bật cười khẽ. "Câu tỏ tình xưa nhất trong lịch sử loài người."
"Thì anh cũng không phải người mới đâu." Anh nhìn cô, mắt không chớp.
"Vì sao lại là em?"
"Vì em không bắt anh phải dẫn đường. Em chỉ đi cùng."
Im lặng.
Một cơn gió lướt qua, làm đèn treo khẽ đung đưa. Ánh sáng nhảy nhót lên mặt hai người.
"Em không chắc mình còn tin vào chuyện yêu đương." Cô thì thầm.
"Không cần tin. Chỉ cần thử." Khải đáp.
Thanh siết nhẹ chiếc vòng tay.
"Anh có sợ không?" Cô hỏi.
"Sợ chứ." Khải trả lời không do dự. "Nhưng nếu không thử, thì suốt đời chỉ ở yên một chỗ thôi."
Cô nhìn anh, thật lâu. Trần Khải của hiện tại, không còn là người đàn ông đứng lặng trên bãi biển mỗi sáng với đôi mắt trống rỗng. Giờ đây, trong mắt anh, có gì đó ấm và vững như căn nhà mà cả hai cùng góp công xây nên.
"Vậy thì…" Cô đặt tay mình lên tay anh. "Thử xem."
Anh không nói gì. Nhưng môi cong lên thành một nụ cười thật khẽ.
Giống như sóng biển, dịu dàng mà không phô trương. Giống như hai người bạn, lặng lẽ đi bên nhau qua những ngày gió giật, mưa dầm. Không cần hứa hẹn. Không cần ràng buộc.