Thập Niên 70: Tôi Trồng Rau Nuôi Cá

Chương 3



  Những ngày sau đó, Lưu Phi Phi sống trong trạng thái mơ màng, nửa tin nửa ngờ. Cô không ngừng tự hỏi đây là mơ hay thực, nhưng mỗi sáng thức dậy, khung cảnh nghèo nàn, xơ xác của căn nhà tranh lại nhắc nhở cô về hiện thực phũ phàng. Cô không còn là công chúa Lưu Phi Phi được cung phụng, hầu hạ, mà chỉ là một cô gái nông thôn cùng tên, sống một cuộc sống cơ cực, thiếu thốn.

"Phi Phi, hôm nay con đỡ hơn rồi chứ? Ra vườn giúp mẹ nhổ cỏ nhé?" Bà mẹ nhẹ nhàng hỏi, giọng nói đầy quan tâm.

Lưu Phi Phi nhìn bàn tay mình, trắng trẻo, mềm mại, chưa từng phải động đến việc nặng nhọc. Nhổ cỏ? Cô chưa từng hình dung đến việc mình sẽ phải làm những công việc chân tay như thế này.

"Con… con không biết làm." Lưu Phi Phi ngập ngừng.

Bà mẹ mỉm cười, nắm lấy tay cô. "Không sao đâu con, mẹ sẽ dạy con. Việc này đơn giản lắm."

Dưới sự hướng dẫn của mẹ, Lưu Phi Phi bắt đầu làm quen với công việc đồng áng. Những ngày đầu, cô vụng về, lóng ngóng, nhổ cỏ không đúng cách, làm gãy cả cây trồng. Mỗi lần như vậy, bà mẹ lại kiên nhẫn chỉ bảo, động viên cô.

"Phi Phi, con làm tốt lắm rồi. Cứ từ từ, rồi con sẽ quen thôi."

Dần dần, Lưu Phi Phi cũng quen với công việc nhà nông. Cô học cách nhổ cỏ, tưới nước, bắt sâu, bón phân… Những công việc tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại đòi hỏi sự tỉ mỉ, kiên nhẫn. Mỗi ngày trôi qua, Lưu Phi Phi càng cảm nhận được sự vất vả, lam lũ của người nông dân. Cô cũng bắt đầu hiểu ra giá trị của lao động, của những hạt gạo, củ khoai mà mình ăn hàng ngày.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com