Cô tức giận đến mức túm lấy cổ áo Ninh Bính Vũ, mạnh mẽ lắc đầu anh ta qua lại: "Ninh Bính Vũ! Đồ ham ăn tham của, tên khốn keo. Anh dám chơi All in, không chừa lại chút đường lui nào sao?! Nhỡ mà lỗ thì sao?! Anh có não không đấy! Trước đó chẳng phải anh nói nắm chắc phần thẳng, hội đồng quản trị sẽ đứng về phía anh sao?!"
Chính vì cô nhớ kiếp trước dự án này quá thành công, nên hoàn toàn tin tưởng anh ta, không chuẩn bị bất cứ phương án dự phòng nào!
Mẹ kiếp, hai người cùng chui từ một bụng ra, mà tên này lại ăn dày đến mức không chừa lại chút gì cho côi
Không chỉ đi tìm vốn đầu tư bên ngoài, mà còn vét sạch cả tiền của mẹ! Khốn nạn! Một xu cũng không chừa lại cho cô! Ninh Bính Vũ không hề tức giận, mặc cho cô lay qua lay lại.
Anh ta chỉ hơi nheo mắt, nhàn nhạt nhướng mày: "Sao? Em chẳng phải cũng vừa mở miệng đã thuê hẳn một khu đất lớn trong nội địa, còn ký hợp đồng thuê mười năm? Sao em không. làm từ từ, chừa lại chút đường lui?"
"Không phải cũng vì thương trường là chiến trường, thời cơ rất quan trọng sao? Em ở Hồng Kông cũng hai năm rồi, tự mình đi tìm đối tác làm ăn hoặc vay ngân hàng đi, có sáu triệu thôi mà!"
Ninh Viên bị anh ta chặn họng đến nghẹn lời, vừa giận vừa bất lực: "Tên khốn này, nhớ kỹ đấy!"
Cuối cùng cô hậm hực buông tay, giận dữ đùng đùng đi ra ngoài.
Ninh Bính Vũ từ tốn lên tiếng sau lưng cô: "Ra ngoài nhớ đóng cửa. Lát nữa Sở Hồng Ngọc. sẽ mang chỉ phiếu đến cho em."
"Rầm!"
Ninh Viên tức giậi c.h.ế.t tiệt!"
đến mức giật mạnh cửa, rồi nghiến răng nghiến lợi chửi một câu: "Đồ Ra khỏi văn phòng của Ninh Bính Vũ, cô càng nghĩ càng bực. Hai triệu, bảy phần trăm lợi nhuận!
Đây mà là anh trai ruột à? Rõ ràng là hút m.á.u còn hơn cầm thú! Tức! Tức c.h.ế.t mất!
Mẹ nó, chắc chẳn tên này bị bất lực! a8
Cô tức tối đi thẳng xuống bãi đậu xe, trong đầu đang tính toán xem phải moi tiền từ đâu ra. Đang suy nghĩ, bỗng nhiên một chiếc xe hơi màu đen trượt đến dừng ngay trước mặt cô. Hai vệ sĩ bên cạnh cô lập tức giơ súng, che chắn cô phía sau.
Kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra một gương mặt vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
"Thất tiểu thư, Chú Tư mời cô qua một chuyến." Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người ngồi ở ghế lái chính là Tân Trường Sinh. Gương mặt vốn điển trai của hẳn đã bị một vết sẹo dài dữ tợn xé ngang, trông càng thêm hung hãn và nguy hiểm.
Ninh Viên hơi nhướng mày— Không ngờ lại là Tân Trường Sinh?
Cô gạt tay hai vệ sĩ đang căng thẳng như sắp khai hỏa, đồng thời ra dấu bảo các vệ sĩ khác trong xe không hành động,
Dưới ánh mắt đầy cảnh giác của mọi người, Ninh Viên nhẹ nhàng cúi người bước vào xe của Tần Trường Sinh.
“Cạch” Cửa xe đóng lại, chiếc xe lướt đi Những vệ sĩ khác vội vàng lên xe riêng, bám sát theo sau xe của Tân Trường Sinh. Bên trong xe, bầu không khí trở nên trầm mặc và có chút căng thẳng.
Ninh Viên thản nhiên mở miệng: "Cơn gió nào lại thổi Tân Đường chủ đến vậy? Chú Tư có chỉ thị gì quan trọng, đến mức còn phải phiền đến ngài tự mình ra mặt đón tôi?"
Tân Trường Sinh nhìn thẳng phía trước, tập trung lái xe, giọng điệu bình thản: "14K có việc, tôi tiện đường đến gặp Chú Tư báo cáo. Chú Tư đã gọi đến công ty và nhà riêng của cô, không tìm được, nghe quản gia nói cô đến Trung Hoàn gặp Đại thiếu gia nhà họ Ninh, nên bảo tôi tiện thể đón cô luôn."
Hắn dừng lại một chút, giọng nói ẩn chứa một tia giễu cợt khó nhận ra: "Dù sao thì, Thất tiểu thư bây giờ luôn bị cảnh sát theo dõi, cũng không phải chuyện hay ho gì. Tóm lại, vẫn nên có người 'giải vây' giúp cô, phải không?"
Ninh Viên nghe vậy, khẽ nở nụ cười đầy thú vị: "Ö? Đám cớm đó vẫn chưa chịu rời đi sao? Nếu đã vậy, thì một Đường chủ 14K như ngài đến đón tôi, đâu phải là giải vây, mà là tự dưng dâng bằng chứng cho người ta gài bẫy hãm hại tôi đúng không?"
Tần Trường Sinh bật cười nhạt, giọng điệu chế giễu: "Cô quan tâm sao? Được vị cảnh sát trẻ tuổi, phong độ nhất của Hồng Kông theo sát, cô không thấy hạnh phúc à?
Ninh Viên hơi nheo đôi mắt đẹp, nghiêng đầu nhìn hắn: "Tần Đường chủ cũng thấy Cảnh sát Chu trông quen quen chứ? Thành thật mà nói, tôi cũng thấy anh ta rất quen. Trông khá giống ... người Chồng quá cố của tôi, có phải không?"
Khóe môi cô cong lên một nụ cười đầy ẩn ý: "Nhưng mà ... chỉ có tôi và những kẻ thù từng đối đầu với chồng tôi ở nội địa, mới có cảm giác gương mặt của Chu cảnh sát ... rất quen thuộc."
Không biết Hướng Tử Anh ... à không, phải gọi là Tần Trường Sinh, nghĩ sao về chuyện này đây?
Tan Trương Sinh lạnh lung liec co mot cai, anh mat han nhu đang nhìn mot kẻ khong biết tự lượng sức:
"Nếu cô thực sự coi tôi là kẻ thù, vậy mà còn dám lên xe tôi sao? Cô nghĩ có vệ sĩ đi theo là tôi không thể làm gì cô à?"
Vân Vũ
Nhưng Ninh Viên không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại, cô còn hứng thú quan sát vết sẹo dài dữ tợn trên mặt hắn: