Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 767: Trở Nên Mạnh Mẽ ---



Cô đứng lặng trên con đường rợp bóng cây trong sân trường, lòng thấp thỏm không yên, đôi mắt bồn chồn ngó nghiêng ra phía cổng.

Đợi một hồi lâu mà không thấy bóng dáng gì khả nghi, lúc này cô mới rảo bước nhanh ra khỏi cổng.

Suốt quãng đường, Hà Bình như người bị quỷ ám, vừa sải bước thật nhanh về phía trước, vừa không ngừng quay đầu ngó nghiêng khắp lối.

Mãi đến khi an toàn tới căn tứ hợp viện của Tô Nhiễm Nhiễm, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Thím Phan vừa dọn cơm xong, thấy Hà Bình đầu đầm đìa mồ hôi, liền vội vã mời cô ngồi xuống chiếc ghế con ở sân.

“A Bình, sao cháu chạy vội vàng tới thế? Nào, uống ngụm nước trước đã.”

Đợi Hà Bình ngồi xuống xong, thím Phan cầm chiếc phích nước tích cóp trên bàn, rót một cốc đầy cho cô.

“Cháu cảm ơn thím.” Hà Bình cầm lấy cốc nước uống ừng ực mấy ngụm, cuối cùng trái tim hoảng loạn của cô mới dần lắng dịu, không còn run rẩy nữa.

Hồng Hồng đang chơi đồ hàng với Chiêu Chiêu và Diên Diên, nhìn thấy mẹ tới cô bé đặt hòn sỏi nhỏ xuống, vui vẻ chạy về phía trước.

“Mẹ, mẹ đã tới rồi ạ!”

Dù chơi đùa suốt buổi sáng, quần áo con bé vẫn tinh tươm, chỉ có đôi bàn tay nhỏ nắm những hòn sỏi đất mà hơi lấm lem.

Từ khi Hồng Hồng cùng cô trở lại thành phố, Hà Bình cũng không còn tự tay cắt tóc cho con bé nữa.

Lúc này tóc của Hồng Hồng đã dài tới tai, thoạt trông đã thấy vẻ sáng sủa, thanh tú lạ thường.

Chẳng còn chút nào dáng vẻ hoảng hốt, đáng thương như hồi còn ở vùng nông thôn lam lũ.

Nhìn nụ cười vô ưu vô lo của con bé, hiện rõ trên gương mặt tươi rói, trong lòng Hà Bình lại dâng lên nỗi sợ hãi và bất an khôn nguôi.

Tất cả chỉ bởi buổi sáng nay, cô đã trông thấy một bóng hình quen thuộc ngay trước cổng trường.

Tuy đã bỏ xứ Vân nửa năm trời, thế nhưng bóng dáng kia, dù có hóa thành tro tàn, cô cũng nhận ra mồn một!

Tay run rẩy, cô khẽ sờ đầu Hồng Hồng, cố nén lại để gương mặt không lộ ra vẻ khác lạ.

“Ừm, mẹ đã tới rồi. Con ở chỗ bà Phan có ngoan không?”

Hồng Hồng cười tươi nói: “Mẹ yên tâm, con đều nghe lời bà Phan nói, con còn chăm sóc em trai em gái nữa ạ!”

Thím Phan cũng ở bên cạnh phụ họa:

“Hồng Hồng ngoan và hiểu chuyện lắm, nếu không phải thím ngăn, con bé còn đòi quét dọn, phụ giúp thím làm vệ sinh nữa đó.”

Nhìn con gái nhỏ vô tri vô giác, trái tim của Hà Bình như bị bóp nghẹt, đau nhói.

Cô đã biết tên khốn nạn kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình đến thế, nhưng cô không ngờ hắn lại có thể tìm đến tận chốn này!

Nếu Hồng Hồng bị hắn cướp mất, Hà Bình cũng không dám nghĩ cuộc đời cô sau này sẽ ra sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có lẽ, bản năng làm mẹ đã khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết!

Nghĩ tới con gái mình, Hà Bình lại dần bình tĩnh lại.

Cô không thể ngồi đợi c.h.ế.t được, cần phải nghĩ mọi cách để Hồng Hồng có thể tránh xa được tên cặn bã ấy.

Cô ấy không tin hắn ta có thể mang theo nhiều tiền để ở lại thành phố được lâu!

Hơn nữa, giấy giới thiệu của đại đội cũng chỉ có thời hạn, nếu hắn còn ở lại thành phố quá thời gian cho phép, chắc chắn sẽ bị coi là kẻ lưu manh và bị bắt giữ!

Nghĩ tới đây, Hà Bình dần bình tĩnh hơn!

“Hồng Hồng ngoan ngoãn nghe lời bà Phan nói, buổi chiều mẹ sẽ tới đón con về trường học.”

Hà Bình không ở lại lâu, cô ấy phải trở về gặp thầy/cô chủ nhiệm để trình bày rõ tình cảnh của mình.

Có lẽ ông ấy có thể có biện pháp giúp cô.

“Vâng ạ, Hồng Hồng sẽ nghe lời, mẹ yên tâm đi ạ.” Hồng Hồng ngoan ngoãn gật đầu.

Gà Mái Leo Núi

Hà Bình lại nhẹ nhàng xoa đầu con bé, rồi chào thím Phan. Cô còn không quên dúi vào tay Chiêu Chiêu và Diên Diên mỗi đứa một viên kẹo sữa trước khi vội vã rời khỏi căn tứ hợp viện.

Vẫn dáng vẻ vội vã khi đến, Hà Bình lại vội vàng rời đi.

Suốt quãng đường, cô ấy vẫn luôn lo lắng, luôn thấp thỏm dõi tìm xem liệu tên đàn ông kia có còn lảng vảng đâu đây không.

Cũng may sắp tới cổng trường Hà Bình không thấy hắn ta.

Nhưng khi cô ấy chuẩn bị đi vào sân trường, thì nghe thấy từ căn phòng bảo vệ vọng ra giọng nói pha nặng khẩu âm địa phương.

“Vợ tôi tên Hà Bình, anh tìm giúp tôi xem cô ta ở đâu!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người Hà Bình lập tức cứng đờ, một luồng khí lạnh buốt từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu!

Chân cẳng cô ấy đã nhấc chạy trước khi đầu óc kịp định thần!

Khi đầu óc cô ấy còn chưa kịp phản ứng, Hà Bình đã quay phắt người, phóng như bay ra ngoài!

Nhưng mà vào lúc này Kim Hữu Cường như có linh tính, vừa quay đầu nhìn ra phía cổng, liền trông thấy bóng dáng quen thuộc ấy!

“Hà Bình, mày đứng lại đó cho tao!”

Hét to một tiếng, Kim Hữu Cường liền sải bước đuổi theo sát nút!

Hà Bình không ngờ hắn ta lại phát hiện ra cô nhanh đến thế, trong lòng thấp thỏm, đầu óc cô càng thêm choáng váng, hoàn toàn trống rỗng!

Nhưng cô ấy không dám tạm dừng một giây, chân cẳng cô như có gắn bánh xe lửa, vụt một cái đã lao vút ra ngoài!

Kim Hữu Cường không ngờ con ranh này lại gan to đến thế, dám bỏ chạy!

Lập tức giận điên người!