Tần Ngọc đã thay bỏ vẻ xám xịt nhợt nhạt như khi mới gặp, khoác lên mình chiếc váy liền tay ngắn mới toanh, cắt may vừa vặn tôn lên những đường cong quyến rũ, khêu gợi. Ngay cả mái tóc cũng được tạo kiểu phá cách. Và vừa khi cô ta ngồi xuống, những ánh mắt vốn đổ dồn về phía Tô Nhiễm Nhiễm nay lại bị cô ta thu hút.
“Tôi đang tham gia một đề tài nghiên cứu, quả thực rất bận.”
Tô Nhiễm Nhiễm không nói thêm lời nào, thực tình chẳng mấy thiết tha trò chuyện với cô ta.
Tần Ngọc cảm nhận được những ánh mắt vừa lén lút vừa công khai nhìn về phía mình, trong lòng cô ta vô cùng hả hê. Chẳng phải mình ăn diện thế này nổi bật hơn hẳn cô nàng nhà quê đối diện hay sao? Có người chồng có địa vị, có tiền bạc như thế, mà lại chẳng biết cách ăn diện gì cả, đúng là chẳng biết nhìn nhận gì hết!
Vén lọn tóc ra sau tai, Tần Ngọc nói với chút đồng tình: “Mới là sinh viên năm nhất, cô chỉ lo học tập không tham gia hoạt động của hội đoàn, chẳng phải quá lãng phí những năm tháng đại học hay sao?”
Kỳ thực, Tần Ngọc nói nhiều như vậy, cũng không phải thực lòng tiếc nuối cho việc Tô Nhiễm Nhiễm không tham gia hội đoàn. Cô ta chẳng qua chỉ muốn khoe mẽ mình ở mấy hội đoàn như cá gặp nước ra sao mà thôi.
Tô Nhiễm Nhiễm làm sao lại không nhận ra sự khinh miệt ẩn chứa trong lòng cô ta? Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy đôi chút bất lực.
“Mỗi người một chí hướng, tôi vào đại học là muốn trau dồi thật nhiều kiến thức chuyên ngành. Tôi cũng đang hưởng thụ niềm vui được tiếp thu tri thức, chẳng lẽ bạn học Tần đến đây không phải để học tập hay sao?”
Tần Ngọc còn chưa kịp khoe khoang mình ở hội đoàn rạng rỡ đến đâu, đã bị Tô Nhiễm Nhiễm đáp lại bằng câu nói thẳng thắn như vậy. Lập tức nghẹn lời, ứ họng.
Chẳng qua, sự ấm ức này khi nghĩ tới cảnh tượng cô ta đã chứng kiến hôm trước, lại biến thành niềm hưng phấn khó tả và sự khinh thường sâu sắc. Dừng một lát, cô ta nói với giọng điệu đầy ẩn ý: “Cô nói đúng, tôi nên học tập cô.”
Tô Nhiễm Nhiễm: … Không thể hiểu nổi!
Nói chuyện không hợp nhau, nói thêm nửa lời cũng thấy thừa thãi, Tô Nhiễm Nhiễm không có ý định mở lời thêm, chỉ muốn nhanh chóng ăn cơm xong đến thư viện tra tài liệu.
Tần Ngọc cũng chẳng hề bận tâm, như thể cố tình đến để phô bày sức hút của mình, để hơn hẳn Tô Nhiễm Nhiễm. Cô ta hơi khom người xuống, để lộ rõ những đường cong quyến rũ, khêu gợi. Mà cô ta cũng thành công hấp dẫn được không ít ánh mắt. Hiện giờ, ánh mắt của mọi người xung quanh bàn họ đều lén lút nhìn về phía cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái cảm giác trội hơn Tô Nhiễm Nhiễm này, khiến trong lòng Tần Ngọc sung sướng khôn xiết.
Tô Nhiễm Nhiễm thấy thật xui xẻo, vội vàng ăn cơm xong cô rời khỏi căn tin. Nhưng khi đang chuẩn bị đến thư viện, thì cô gặp Hà Bình gương mặt có phần tái mét.
“Hà Bình, cô làm sao vậy? Người không khỏe sao?”
Gà Mái Leo Núi
Nhìn thấy cô ấy như vậy, Tô Nhiễm Nhiễm quan tâm hỏi.
Dường như Hà Bình đang ngẩn người, không nhìn thấy cô, chợt nghe tiếng cô gọi mà giật mình run rẩy. Đợi hoàn hồn, Hà Bình cười xin lỗi Tô Nhiễm Nhiễm: “Tôi không sao, cô ăn cơm xong rồi sao?”
Biểu cảm này của cô ấy đâu giống không sao? Nhưng người ta đã không muốn chia sẻ, Tô Nhiễm Nhiễm không tiện gặng hỏi thêm.
“Tôi mới ăn xong, nếu cô không khỏe trong người thì nhớ nói với tôi.”
Nghe thấy những lời này, môi Hà Bình mấp máy, trên nét mặt thoáng chút do dự. Nhưng cuối cùng cô ấy không nói gì, chỉ cảm kích nói lời cảm ơn với cô.
Tô Nhiễm Nhiễm rời đi, Hà Bình giống như một du hồn hồn xiêu phách lạc đi tới căn tin. Không biết gọi món gì, cô ấy ăn vội vàng vài thứ lặt vặt xong, thì cầm chiếc hộp cơm đã mang từ ngoài trường vào.
Giữa trưa mỗi ngày Hà Bình đều tự mình mang cơm cho Hồng Hồng. Phan Thủy Phương là người nhiệt tình, lần nào cũng bảo cô ấy không cần bận tâm mang cơm đến nữa, để Hồng Hồng ăn cùng cặp song sinh là được. Nhưng Hà Bình vẫn uyển chuyển từ chối. Dù sao con bé đã được gửi gắm ở nhà người ta, đã là thêm phiền phức rồi, sao cô ấy có thể để Hồng Hồng ăn khẩu phần ăn của người ta?
Trên đời này không có chuyện lợi lộc dễ dàng như vậy. Nếu cô ấy thật sự làm như thế, có lẽ tình hữu nghị giữa mình và Tô Nhiễm Nhiễm chẳng mấy chốc mà rạn nứt. Cho dù điều kiện của người khác có tốt đến đâu, cũng đều không liên quan tới cô ấy. Thứ không thuộc về mình, Hà Bình chưa bao giờ mơ ước.
Con đường về nhà Tô Nhiễm Nhiễm, Hà Bình quen thuộc đến nỗi dù có nhắm mắt cũng có thể tìm thấy.
Thế nhưng hôm nay, ngay khi còn chưa bước chân ra khỏi cánh cổng trường, Hà Bình đã thấy lòng mình dâng lên chút do dự.