Ba người lớn ngồi quây quần bên mâm cơm đặt trên chiếc giường đất.
Tô Nhiễm Nhiễm và Vương Xuân Muội ngồi một bên, Thẩm Hạ thì ngồi một mình bên kia.
Tiểu Chiêu Chiêu và Tiểu Diên Diên vẫn ngồi trên ghế ăn cơm riêng của mình.
Nhưng điểm khác biệt so với trước đây là, gần đây Tiểu Chiêu Chiêu ăn gì cũng sạch sẽ, chẳng còn để rơi vãi cơm như trước nữa.
Không thể không nói, tài nấu nướng của Thẩm Hạ, được Tô Nhiễm Nhiễm tận tình chỉ bảo, ngày càng tinh tế.
Đồ ăn do anh nấu ra cũng có thể nói là ngon mắt, thơm lừng, đậm đà.
Tô Nhiễm Nhiễm đã ăn quen, Vương Xuân Muội thì không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ chồng mình vẫn còn nhiều tiềm năng tiến bộ.
Gà Mái Leo Núi
Hai chị em bạn dì vừa ăn cơm, vừa xì xào to nhỏ.
Hai đứa nhỏ ngồi ghế riêng cũng chẳng chịu kém cạnh, thỉnh thoảng lại chen vào một câu.
Chẳng qua dù sao bọn trẻ vẫn còn nhỏ, không nghe hiểu lời người lớn nói, thường xuyên nói trống nói mái, chẳng ăn nhập gì.
Nhưng cho dù vậy, vẫn khiến Vương Xuân Muội bật cười khúc khích.
Trong phòng tràn ngập tiếng nói cười rộn ràng hòa lẫn với bữa cơm.
Bỗng nhiên, tấm rèm cửa chợt bị vén lên từ bên ngoài, Kim Hồng Anh từ bên ngoài bước vào.
“Ồ! Đang ăn cơm à!”
Nghe thấy giọng bà ta, tiếng cười trong phòng đột nhiên im bặt.
Tuy Vương Xuân Muội mới tới khu đại viện này không lâu, nhưng cũng đã thấm thía tính cách khó chịu của Kim Hồng Anh.
Lúc này nhìn thấy bà ta, chỉ cảm thấy miếng cơm nghẹn đắng nơi cổ họng.
Mà Tô Nhiễm Nhiễm lại để ý tới người phụ nữ lạ mặt theo sau Kim Hồng Anh.
Chỉ thấy cô ấy tóc tết b.í.m gọn gàng, quần áo đơn sơ, nhìn qua là biết gia cảnh không mấy dư dả.
“Thím Kim tới đây có việc gì không ạ?”
Vốn đã biết rõ bản tính của Kim Hồng Anh, Tô Nhiễm Nhiễm không hỏi bà ta đã ăn cơm chưa.
Tai tiếng Kim Hồng Anh hay ăn chực đã lan khắp khu đại viện.
Hễ ai mà mở miệng mời bà ta ở lại dùng bữa, là bà ta nhất định sẽ chẳng ngại ngùng từ chối đâu. Ngay cả câu khách sáo xã giao cơ bản nhất bà ta cũng lười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dần dần, chẳng còn ai dám hỏi bà ta đã ăn cơm chưa nữa.
Tô Nhiễm Nhiễm cũng biết tiếng bà ta, thế nên cô cũng chẳng tiếp đón bà ta bằng câu hỏi đó.
Kim Hồng Anh đưa mắt nhìn mâm hải sản trên bàn, không kìm được nuốt khan.
Còn người phụ nữ đi sau bà ta thì mặt mày càng thêm đỏ bừng vì ngượng, chỉ muốn độn thổ ngay tại chỗ.
Thấy bà ta không nói câu nào, Tô Nhiễm Nhiễm lại hỏi một lần nữa.
Kim Hồng Anh lúc này mới giật mình như sực tỉnh, miễn cưỡng dứt mắt khỏi mâm cơm, bà ta mở lời:
“Chị dâu Tô, đây là đứa em họ của Hải Thắng, Ngụy Trúc Hạ. Con bé tốt nghiệp cấp hai rồi, năm ngoái thi đại học lại không đỗ. Nghe nói cháu dạy kèm cho vợ liên trưởng Nhạc mấy tháng mà cô ấy thi đỗ đại học, thím đến là muốn hỏi cháu xem, có thể kèm thêm Trúc Hạ nhà thím hay không?”
Kim Hồng Anh vốn đinh ninh rằng, giờ vợ Trịnh Liên Phong đã bỏ đi, anh ta còn phải một mình nuôi bốn đứa con, mình mà dẫn Ngụy Trúc Hạ tới đây, kiểu gì anh ta cũng phải đồng ý thôi.
Nhưng ai ngờ Trịnh Liên Phong lại chẳng có tâm tư đó, mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện thì chính là chăm sóc mấy đứa bé.
Ngụy Hải Thắng đã dò hỏi anh ta đôi lần, nhưng anh ta đều tỏ ý không muốn tìm thêm ai khác.
Kim Hồng Anh thì quyết chí muốn gả Ngụy Trúc Hạ cho Trịnh Liên Phong bằng được.
Thế nên, dù Trịnh Liên Phong đã khéo léo từ chối, bà ta vẫn dắt người tới khu bộ đội này.
Nhưng điều khiến bà ta thất vọng chính là, Trịnh Liên Phong sau khi gặp Ngụy Trúc Hạ vẫn không đổi ý.
Thái độ dứt khoát của anh ta ngược lại càng khiến Kim Hồng Anh thêm quyết tâm gả Ngụy Trúc Hạ cho anh ta.
Nhưng dù sao Ngụy Trúc Hạ cũng chẳng phải em gái ruột của Ngụy Hải Thắng, ở lại đây lâu sẽ dễ bị người ta dị nghị, đồn thổi linh tinh.
Bởi vậy lúc này Kim Hồng Anh mới nghĩ cách đẩy cô ấy đến chỗ Tô Nhiễm Nhiễm.
Với danh nghĩa học tập, cô ấy có thể tiếp tục ở lại khu bộ đội.
Dù sao cô ấy chẳng phải người thích giúp đỡ người khác nhất sao?
Tô Nhiễm Nhiễm nhìn đôi mắt Kim Hồng Anh khẽ đảo, liền biết ngay bà ta đang tính toán điều gì đó chẳng hay ho.
Nghĩ đến đây, cô mở miệng từ chối: “Thím Kim à, thím cũng biết cháu sắp đi học, việc này e rằng cháu đành chịu thua, không giúp được thím rồi.”
Không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng đến thế, Kim Hồng Anh trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Không phải cô ấy thích lo chuyện bao đồng nhất ư?
Sao cô lại tỏ ra lạnh nhạt với người ta vậy?
Người phụ nữ đi theo sau Kim Hồng Anh thì mặt mày càng thêm đỏ bừng vì ngượng.