Sau khi Khương Ái Đảng bôi thuốc, cảm thấy cơn đau vơi bớt, ông ta liền giấu luôn hộp thuốc mỡ mà Khương Thư Âm vừa đưa vào người: "Thư Âm, con mau nghĩ cách đi. Nhà bạn học nam kia của con không phải có người quen trong Ủy ban Cách mạng sao? Con đi nhờ vả cậu ta, dù bằng cách nào, trước hết cũng phải giúp cha thoát khỏi cái nông trường này."
Khương Thư Âm nghe lời Khương Ái Đảng, liền hối hận vì vừa mới lấy thuốc mỡ ra. Chút lòng trắc ẩn này không đáng có, đáng lẽ nên để ông ta đau c.h.ế.t đi được. Cô ta khóc nấc: "Cha ơi, cha phải cố sống! Con nhất định sẽ nghĩ cách, rồi sẽ có cơ hội thoát ra." Khương Thư Thần giận dữ: "Cha, chị ấy đang nghĩ cách cho cha đấy, chính cha tự gây nghiệp chướng, thì cha tự gánh lấy!"
Khương Ái Đảng: "Đồ bất hiếu, tao đánh c.h.ế.t mày!" Rồi ông ta lại nói với Khương Thư Âm: "Thư Âm, con nhẫn tâm nhìn cha ra nông nỗi này sao?"
Khương Thư Thần kéo Khương Thư Âm rời đi: "Chị, chị về nhà đi."
Khương Thư Âm vừa che miệng vừa khóc nức nở chạy đi. Chết tiệt, cứ c.h.ế.t rục ở cái nông trường đấy đi!
Khương Ái Đảng: "Thục Phân, gọi con bé về đi."
Triệu Thục Phân lạnh lùng nhìn ông ta: "Khương Ái Đảng, ông nói những lời này, đến loài súc vật còn chẳng bằng."
Bà lão Khương há miệng, nhìn đứa con trai thương yêu nhất và đứa cháu gái yêu thích nhất của mình, cuối cùng cũng câm nín. Khương Thư Ngọc tìm nước cho hai người đỡ khát. Về phần cơm, Khương Ái Hà trở về nấu, phải đợi.
Khương Đình Hà vừa làm xong mì mang tới, mở hộp cơm ra, mới vừa đưa đũa cho bà lão và Khương Ái Đảng. Bà lão Khương gắp một miếng trứng gà rán còn chưa kịp đưa vào miệng, đám Hồng Vệ Binh đã trở lại, một cước đạp đổ bát mì trứng gà, áp giải Khương Ái Đảng và bà lão Khương đến nông trường, để hai người chịu hình phạt cải tạo lao động. Bà lão Khương nhìn bát mì trứng gà vương vãi trên nền đất, nỗi đói cồn cào lại càng thêm dày vò. Bà hận không thể nằm bò ra mà húp lấy húp để vài miếng.
Trước kia bà ta đã từng trải qua những ngày khổ cực, bị đói đến ám ảnh, hiện tại không thể chịu nổi đói nữa. Nhìn chén mì trứng gà lớn kia bị xô đổ, chén mì trứng gà lớn kia bị giẫm nát dưới chân, bà ta hối hận khôn nguôi. Canh gà Khương Ái Quốc mang cho bà, tại sao bà lại không chịu uống!
Khương Ái Đảng lê bước chân bị thương theo sau, mỗi bước đi đều như kim châm, quả thực số ông ta sao lại khổ sở đến vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả hai vốn nghĩ hiện tại đã đủ bi đát, nhưng đợi đến nông trường rồi mới hay, làm việc không xong, chậm trễ một chút là bị đánh, bị bỏ đói, nơi đó mới đích thực là địa ngục trần gian.
Sau khi tốp Khương Mật chào cờ xong xuôi, họ cùng nhau ăn sáng tại một nhà hàng quốc doanh.
Mỗi người một bát canh dê thập cẩm nghi ngút khói, ăn kèm hai chiếc bánh nướng vừng vừa ra lò, vàng ươm giòn rụm. Cắn một miếng, vừng rơi lả tả, phải nói là - thơm nức mũi.
Dùng bữa xong, bọn họ khởi hành đến Vườn Bách Thú Kinh thành. Xếp hàng mua vé trước, Tiểu Tương Bao còn nhỏ, không cần vé. Khương Mật đưa vé của mình cho cậu bé, dặn cậu tự đưa cho cô kiểm vé.
Tiểu Tương Bao ưỡn n.g.ự.c nhỏ xíu, hớn hở giơ tấm vé lên cho nhân viên soát vé xem.
Niềm vui của trẻ thơ giản đơn đến thế.
Vào đến vườn bách thú, mới vừa ngắm nhìn những loài chim đầu tiên, Thẩm Hoài Tĩnh đã nhận ra, không thấy bóng dáng anh trai và chị dâu cô đâu nữa!
Thẩm Hoài Tĩnh hỏi: "Hay là chúng ta đợi thêm chút nữa nhỉ?"
Mèo Dịch Truyện
Khương Mật cười bảo: "Người lớn cả rồi, đâu dễ lạc được, lát nữa họ sẽ quay lại thôi. Chúng ta cứ theo con đường này đi dạo về phía trước." Chắc là lén chạy đi hò hẹn tâm sự đó mà.
Tiểu Tương Bao reo lên: "Oa, đẹp quá!"
Thẩm Hoài Tĩnh cũng nhanh chóng bị chim công xòe đuôi rực rỡ thu hút sự chú ý. Cô bé cũng chẳng bận tâm đến Thẩm Hoài Thành và Khương Ngưng nữa, dù sao người lớn cũng biết đường về mà.