Thập Niên 70: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Mang Ra So Sánh

Chương 167:



Đám Hồng Vệ Binh đạp xe đạp, hô vang khẩu hiệu, đi một vòng trên đường, đợi đến giữa trưa, trời nắng chang chang đến mức phát ngốt, thì tìm một chỗ râm mát, bắt đầu cuộc đấu tố bằng vũ lực.

Hiện giờ các cuộc đấu tố bằng vũ lực đã thưa thớt hơn nhiều so với những năm đầu tiên của phong trào. Chính sách hiện tại đã cố gắng chuyển sang đấu tranh bằng văn bản.

Chỉ là cái "khối u ghê tởm thông gian" như Khương Ái Đảng đây, thì vẫn có thể được áp dụng hình thức đấu tố bằng vũ lực.

Ông ta quỳ rạp trên nền đất bụi bặm, hai tay ôm tấm thẻ bài ghi tội danh thông gian. Đầu ông ta chi chít cục u vì bị ném đá. Mấy tên Hồng Vệ Binh rút dây lưng quất thẳng vào người ông ta. Khương Ái Đảng vừa đau đớn, vừa đói khát, vừa mệt mỏi rã rời, thậm chí đã không còn cảm giác sỉ nhục. Ông ta cảm thấy cuộc đời này sao mà khắc nghiệt quá, ông ta thậm chí chỉ muốn c.h.ế.t cho xong.

Tại sao ông ta lại phải thông gian chứ? Tất cả đều do tiện nhân Thôi Mộng Nhu kia mà ra.

Tiền đồ xán lạn của ông ta cứ thế bị hủy hoại.

Nếu không phải Thôi Mộng Nhu, ông ta hiện tại đã là hội trưởng công đoàn, có lẽ chỉ trong thời gian ngắn sẽ được cất nhắc lên phó xưởng trưởng rồi.

Thư Âm! Thư Âm nhất định sẽ có cách cứu ông ta.

Roi da đã sắp quất đứt rời, ông ta gục xuống đất, ôm chặt lấy đầu, thân thể như cọng rơm giữa cơn bão, chẳng còn lối thoát nào.

Trong thâm tâm, sự oán hờn càng lúc càng lớn.

Ngoài Thôi Mộng Nhu ra, còn có cả nhà Khương Ái Quốc. Nếu không phải Khương Mật chạy đi cảm ơn phòng tuyên truyền, làm sao có thể khiến cho phòng tuyên truyền và công đoàn đấu đá lẫn nhau!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng, ông ta cũng không còn bị đánh nữa, đám Hồng Vệ Binh đi nhà hàng quốc doanh ăn cơm.

Khương Ái Đảng chịu đủ đòn roi, gào khóc: "Mẹ ơi!"

Mèo Dịch Truyện

Những người trong gia đình Khương Đại và Khương Tiểu đều chạy tới. Khương Ái Quốc bưng một hộp canh: "Mẹ ơi, mẹ mau ăn canh đi ạ." Bà lão Khương đạp cho ông một cái: "Sao mày không ra mà chịu đấu thay cho Ái Đảng? Hay là mày muốn phá nát cái nhà này?"

Nửa hộp canh gà của Khương Ái Quốc vương vãi ra đất. Tô Trân Trân xót xa đỡ lấy hộp cơm, nói: "Sao bà không hỏi Ái Đảng vì sao lại thông gian? Là vì ghét cuộc sống đang yên ấm quá hay sao? Hay là chướng mắt đứa em dâu này? Em dâu đã vì ông ta mà sinh con dưỡng cái, lo liệu mọi việc trong nhà. Khương Ái Đảng, lương tâm của cậu bị chó ăn rồi sao?"

Tô Trân Trân kéo Khương Ái Quốc: "Ông cầm canh gà đến đây thì có ích lợi gì? Mẹ ông muốn ông chết, muốn nhà ông bị chia rẽ đấy."

Lưu Vân nức nở: "Bà nội, có ai làm bà nội người ta như bà không? Ba cháu có phải nhặt được không? Nào có ai nghĩ xấu cho con trai mình như vậy."

Khương Trạch: "Bà nội, trái tim bà làm từ đá hay sao?"

Cả nhà Khương Đại bi thống thất vọng rời đi.

Hai đứa con gái của bà lão Khương đều vây quanh. Khương Ái Hà khóc lóc kể lể: "Anh Hai ơi, trong đầu anh toàn là phân sao?"

Bà lão Khương: "Mau cầm m.á.u cho Ái Đảng, còn cả chân nó nữa, đã bị đánh hỏng rồi. Lại đưa thức ăn thức uống lót dạ cho Ái Đảng." Bà hối hận vừa rồi không chịu uống canh gà mà Khương Ái Quốc mang tới.

Khương Ái Đảng đau đến thở hổn hển, chân ông ta không biết là gãy hay bị trật, đau đến không thở nổi. Ông ta kéo cánh tay Khương Thư Âm: "Thư Âm, con cứu cha, cha biết con có nhiều biện pháp, con cứu cha đi, cha không chịu nổi nữa."

Tất cả mọi người vây quanh, giúp đỡ Khương Ái Đảng cầm máu, rồi xem xét chân ông ta. Đầu gối đều là máu, m.á.u thịt mơ hồ, không biết có tổn thương đến xương cốt hay không. Mắt cá chân cũng bị trật, sưng vù một mảng lớn. Khương Thư Âm lấy ra bột thuốc từ trong túi, rắc lên miệng vết thương, sau đó xé quần áo của em trai bao lại, cuối cùng sau khi bôi thuốc thì dùng ván gỗ cố định lại.