Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 328: Phiên ngoại – Kiếp trước 8



Cuộc sống trôi qua từng ngày, cuối cùng Triệu Lan Hương đã ở cữ xong, cần phải về nhà.

Ngày ra viện, Tưởng Kiến Quân tới đón cô, tóc anh cạo sạch sẽ, rất ngắn, tinh thần sáng láng, tuy rằng trong khoảng thời gian này cũng gầy đi không ít, nhưng vẫn anh tuấn hơn người như cũ.

Tưởng Kiến Quân trầm mặc thu dọn quần áo cho Triệu Lan Hương, gấp gọn từng cái từng cái một, giống như dùng hết kiên nhẫn đời này của mình. Anh ta lái xe về khu tập thể gia đình quân nhân, trên đường đi tốc độ xe chậm tới mức khiến người ta mơ màng sắp ngủ, gần như không xóc nảy chút nào.

Về tới nhà mình, Triệu Lan Hương đẩy cửa ra, vẫn sạch sẽ không dính bụi trần như cũ, vô cùng sáng sủa.

Chỉ là những món đồ chơi trẻ em, giường gỗ nhỏ, xe đẩy... Trước kia có thể tùy ý nhìn thấy, bây giờ đều không còn bóng dáng, hoàn toàn biến thành dáng vẻ một năm trước đó. Giống như đã lau sạch dấu vết khoảng thời gian một năm qua, khiến cô có thể yên tâm lừa mình dối người.

Tưởng Kiến Quân đeo tạp dề vào: “Em chờ một lát, anh nấu cơm trưa cho em.”

Anh ta rất ít khi có cơ hội xuống bếp, bởi vì huấn luyện quá bận, hơn nữa hoàn cảnh gia đình tốt sống trong nhung lụa, nên không có cơ hội tự mình ra tay.

Anh ta chậm chạp vụng về nấu một nồi cà chua xào chứng, cá hấp, canh gà hầm táo đỏ củ mài. Nồi canh gà còn phải hầm một lúc nữa mới chín, anh ta nhìn chăm chú vào ngọn lửa bùng lên trong bếp lò, thở ra một hơi, tháo tạp dề.

Anh ta ra ngoài tìm Triệu Lan Hương, thì trông thấy cô đang đứng trước ngăn tủ.

Anh ta hỏi: “Làm sao vậy?”

“Đi rửa tay thôi, cơm sắp chín rồi...”

Còn chưa nói dứt lời, một tấm bùa bình an hình tam giác bất thình lình đập vào mắt anh ta.

Tấm bùa này là do Triệu Lan Hương cầu phúc cho thằng bé vào tết âm lịch năm trước, hôm ấy cô còn cố ý kéo anh ta đến miếu dâng hương.

Anh ta thu dọn sạch sẽ từng món đồ của đứa trẻ, không sót lại thứ gì, chỉ quên duy nhất món đồ nho nhỏ này bị kẹp trong ngăn tủ. Thật ra trong căn nhà này đã chứa đầy dấu vết của cậu bé từ lâu rồi, sao có thể dọn sạch được chỉ trong một sớm một chiều?

Nước mắt trong suốt đong đầy khóe mắt cô gái, trong khoảnh khắc khi nghe thấy giọng anh ta, nước mắt cô tuôn rơi ào ạt.

Trái tim Tưởng Kiến Quân lập tức chua sót, anh ta lấy lại tấm bùa bình an, mím chặt môi, một lúc lâu sau mới nói: “Ở một thế giới khác, thằng bé sẽ sông tốt.”

“Chúng ta…… Ăn cơm đi.”

Triệu Lan Hương lau nước mắt một phen, cướp lại tấm bùa bình an ôm chặt vào lòng.

Cô nói: “Không ăn, mình anh ăn đi.”

“Tôi phải về nhà.”

“Về nhà……” Tưởng Kiến Quân lẩm bẩm lặp lại, trái tim lại đau đớn: “Nơi này không phải nhà em sao?”

Triệu Lan Hương không lấy thứ gì cả, xoay người muốn chạy về phía cửa.

Tưởng Kiến Quân nhanh nhẹn bước lên trước, giữ cô lại: “Em định đi đâu?”

Triệu Lan Hương không tránh thoát được bàn tay giữ chặt của anh ta, lập tức cúi đầu dùng sức cắn một cái.

“Em không được đi.” Một cánh tay khác của anh ta ôm lấy eo cô.

“Nơi này chính là nhà em, em còn muốn đi đâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Triệu Lan Hương nhìn chằm chằm vào Tưởng Kiến Quân, ánh mắt tức giận, nở nụ cười mỉa mai.

Đây là người đàn ông cô bắt đầu yêu từ năm mười bảy tuổi, anh ta cao lớn uy vũ, mặt lên người bộ quân trang màu lục không cẩu thả chút nào, trên người mang theo khí chất cương nghị, là người quân nhân anh tuấn nhất mà cô từng gặp.

Anh ta có đôi mắt rất đẹp, tĩnh lặng như biển sâu, khi cười rộ lên giống như bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, sâu sắc động lòng người.

Anh ta có thể khiến Triệu Lan Hương mười bảy tuổi mê quên lối về, gần như lấp đầy thế giới của cô. Nhưng Triệu Lan Hương ba mươi lăm tuổi đã mệt mỏi rồi, cô thả lỏng miệng đang cắn trên cánh tay ra, miệng đầy mùi m.á.u tươi.

“Anh đừng tới gần tôi, tôi cảm thấy dơ bẩn.”

Đôi mày kiếm sắc bén của Tưởng Kiến Quân cau lại, sắc mặt trắng hơn vài phần.

“Anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em.”

Vân Chi

“Anh với Phương Tĩnh...”

“Dừng, tôi không muốn nghe chuyện rách nát của hai người.”

Cô từng nghĩ, băng dày ba thước cũng có ngày tan, có một số việc cô hiểu rõ, nhưng anh ta lại chỉ biết sống trong thế giới của bản thân, không đau không ngứa, như vậy quá không công bằng...

Triệu Lan Hương dùng ánh mắt bướng bỉnh pha chút cố chấp nhìn anh ta, tránh khỏi tay đối phương: “Được, tôi không đi nữa.”

Tưởng Kiến Quân vui vẻ dẫn cô đến trước bàn ăn, bê bát canh gà hầm từ sáng sớm đến trước mặt Triệu Lan Hương, đẩy về phía cô.

“Em uống thử xem, có hợp khẩu vị của em không? Trước khi đến bệnh viện anh đã hầm sẵn trên bếp lò.”

Triệu Lan Hương không nói gì, chỉ là yên lặng hớt hết váng dầu trên bát canh, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng uống vài miếng.

Cô nuốt hai ngụm canh gà, nói: “Đây là lần đầu tiên anh hầm canh cho tôi ăn.”

“Trước đây khi tôi mang thai Kiệt Kiệt, bị thiếu dinh dưỡng, chân thường xuyên bị chuột rút, từng nói với anh vài lần, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ tới chuyện hầm canh cho tôi ăn. Sau đó khi mẹ tôi biết chuyện, thi thoảng bà lại hầm canh mang đến khu tập thể để tôi bồi bổ sức khỏe, bà còn oán trách anh không quan tâm tới tôi, nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng dám nói với anh.”

“Bởi vì oán giận cũng chẳng có tác dụng gì nơi anh.”

Nụ cười bên khóe môi Tưởng Kiến Quân đông cứng lại.

Triệu Lan Hương thản nhiên nói: “Cũng may, mọi chuyện đều qua rồi.”

Tưởng Kiến Quân đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, gắp cho cô một miếng cá: “Ăn nhiều chút, em thích ăn cá mà.”

Triệu Lan Hương dùng đũa gạt hết những chỗ chưa sạch sẽ trên miếng cá, vẻ mặt hờ hững, nói: “Tanh, không ăn nổi.”

Tưởng Kiến Quân nhíu mày nếm vài miếng thịt cá, lột bỏ da, để lại chỗ thịt không tanh cho cô: “Em ăn miếng này đi, đảm bảo không tanh.”

Triệu Lan Hương lại dùng đũa lật số trứng xào cà chua, gắp ra mảnh vỏ trứng từ bên trong, cô thờ ơ nói: “Anh không hề biết tôi không thích ăn trứng gà, kết hôn mười sáu năm...”

“Cùng sống dưới một mái hiên lâu như vậy, anh lại không hề hiểu biết khẩu vị của tôi, nhưng ngày đầu tiên khi đến đây tôi đã biết, anh không ăn rau hẹ, rau thơm, củ cải, mộc nhĩ, bí đỏ...”

Cánh môi Tưởng Kiến Quân khẽ mấp máy: “Xin lỗi.”

“Không sao cả, dù gì cũng không phải người quan trọng, chuyện quan trọng, không nhớ được thì thôi.”

Hô hấp của Tưởng Kiến Quân đình trệ.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com