Bà Lý từng trải qua rất nhiều chuyện, trung niên chồng, con trai mất sớm, khi tuổi già cháu gái xảy ra chuyện, cháu trai bị bắt vào tù, Trong khoảng thời gian sống nương tựa với cháu gái, bà đã nghĩ thoáng hơn rồi. Trước kia bà luôn hy vọng nhà họ Hạ khai chi tán diệp, tận tay chăm sóc chắt trai, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, bà không còn ảo tưởng này nữa rồi.
Bà lau nước mắt, nói với cháu trai: “Đủ rồi.”
“Bách Ca Nhi đừng quá vất vả, phải chú ý sức khỏe, cuộc sống bây giờ đã rất tốt rồi, có ăn có mặc, người một nhà còn được đoàn tụ bên nhau.”
Tốt như vậy rồi bà còn không biết đủ sao?
“Hiện giờ nguyện vọng lớn nhất của bà chính là Bách Ca Nhi ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi cho tốt, cháu quá gầy.” Bà ấy nói xong, khẽ đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt gầy guộc của cháu trai.
Hôm nay anh mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn chỉnh tề, tuấn tú lịch sự, chỉ là quá gầy. Gầy đến mức xương gò má nhô lên cao, khiến bà ấy phải đau lòng.
Chị Hạ cười tủm tỉm ra dấu tay: “Bách Ca Nhi, hôm nay, ăn thêm một bát cơm.”
Hạ Tùng Bách đã quen với giọng nói từ tốn mềm nhẹ của chị cả, bây giờ nhìn thấy chị ra dấu, anh không mấy thích ứng. Sau khi bán đi sản nghiệp tổ tiên để lại ở nông thôn, anh từng dẫn chị cả đến bệnh viện khám bệnh, nhưng vì đã để lỡ cơ hội trị liệu tốt nhất, khả năng chữa khỏi tai cho chị ấy cực thấp.
Mấy năm qua, Hạ Tùng Bách xuôi ngược trời nam biển bắc, từng đưa chị ấy đến chạy chữa ở khắp các bệnh viện thành phố lớn, cuối cùng chỉ ấy cũng chỉ có thể khôi phục một chút thính lực mỏng manh.
Ngoài chuyện này ra, anh còn xây dựng nhà máy điện tử, trọng điểm nâng đỡ hạng mục máy móc chữa bệnh. Máy trợ thính thời này hoàn toàn không thể sánh bằng đời sau, để làm máy trợ thính cho chị cả, Hạ Tùng Bách cố ý xây dựng cả một đoàn đội nghiên cứu phát minh.
Anh nhìn chị gái mình chăm chú, trên mặt chị ấy nở nụ cười bình đạm hiền hòa, vô cùng ấm áp, khiến người nhìn không khỏi ấm lòng.
Anh xoa đầu chị gái mình, mỉm cười nói: “Chị cả, em đưa chị vào đại học học tập nhé.”
Tuy rằng quỹ đạo đời này của bọn họ không hề giống đời trước, nhưng cho dù thống khổ, nhấp nhô, đều là chuyện đã qua rồi.
Thế giới lớn như vậy, còn tươi đẹp như vậy, con người phải cố gắng hướng về phía trước, cố gắng làm mình sống hạnh phúc, vui vẻ. Chỉ là gặp phải một kẻ xấu, sao có tư cách cướp đi hạnh phúc của bọn họ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hạ Tùng Diệp hoảng sợ xua tay: “Bách Ca Nhi, chị không thể.”
Hạ Tùng Bách cong môi, lộ ra hàm răng trắng: “Em nói có thể, là có thể.”
Vân Chi
…
Khu tập thể gia đình quân nhân.
Triệu Lan Hương điều dưỡng trong bệnh viện nửa tháng mới về nhà. Bởi vì sau khi sinh non cô không cẩn thận ở cữ, nên lúc này sức khỏe càng kém. Sau khi ở cữ xong trong bệnh viện, cô không muốn quay về căn nhà lạnh như băng kia nữa.
Trong đầu cô vĩnh viễn không thể quên được hình ảnh đỏ tươi, mang theo mùi m.á.u nồng đậm kia. Máu của cô và đứa trẻ rơi đầy đất, tuyệt vọng giãy giụa.
Cô không dám nghĩ lại, nhưng trong giấc mộng mỗi đêm khuyên, cô đều mơ thấy cậu bé đáng yêu ấy. Cậu còn nhỏ như vậy, cơ thể mềm mại như vậy, còn chưa biết ê a, khi cười rộ lên giống hệt thiên sứ thuần khiết.
Suốt bảy tháng, thằng bé ở bên cô suốt bảy tháng, ngoan ngoãn nằm trong bụng, không làm ầm ỹ, cũng không nũng nịu. Ngoại trừ hai tháng đầu, suốt thời gian mang thai gần như thằng bé không làm khổ mẹ mình, khả năng thằng bé cũng biết, nó là đứa trẻ không được chờ mong sinh ra trên đời này. Thằng bé ngoan đến mức khiến Triệu Lan Hương áy náy, khiến cô đau lòng. Cô thích nhất là nói chuyện với thằng bé.
Bắt đầu từ ba tháng, Triệu Lan Hương đã đan quần áo cho cậu, cô dùng len móc thành những chiếc giày nhỏ xinh, dùng chỉ năm màu dệt thành mũ nhỏ, còn có những đôi tất mềm mại, quần áo mùa hè mỏng manh, quần áo mùa thu giữ nhiệt, áo bông cực dày cho mùa đông... Tuy rằng Triệu Lan Hương không đi làm, nhưng cô vẫn kiếm ra tiền, khi rảnh rỗi cô thường thiết kế quần áo cho người khác, vẽ thiết kế cho các nhà xưởng.
Số tiền cô tích cóp được, quá nửa đều bỏ ra tiêu cho đứa trẻ. Sữa bột, bồn tắm, đồ chơi, giường trẻ em... Đủ món đồ linh tinh vụn vặn, thượng vàng hạ cám gần như chất đầy cả nhà bọn họ.
Chỗ nào cũng có bóng dáng của cậu bé, sao đột nhiên... Cậu lại không còn nữa.
Triệu Lan Hương không muốn quay về căn nhà kia chút nào, quay về nhìn thấy những thứ ấy, nhất định cô sẽ không chịu nổi.
Cô tự tay chôn cậu bé xuống nền đất lạnh lẽo, cậu bé không thể quay về nữa rồi. Nhưng cô lại không muốn thừa nhận nỗi đau đã mất đi cậu bé.
Những ngày cô dưỡng bệnh, Phùng Liên tạm nghỉ công việc trong trường tới chăm sóc con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ gầy ốm yếu của Triệu Lan Hương, bà cực kỳ đau lòng. Chưa bao giờ bà dám tỏ ra đau lòng trước mặt con gái, nhưng sau lưng không biết đã khóc bao nhiêu lần. Bác sĩ đã từng tìm bà, khéo léo ám chỉ rất có thể con gái bà sẽ không sinh con được nữa.
Phùng Liên vất vả giữ gìn bí mật này, không dám lộ ra ngoài.