Thanh Xuân Của Tớ Có Cậu

Chương 27: Đoạn kết của Chúng ta



Lặng lẽ đưa em đi – Tôn Vũ Cánh đồng sau trường cũ vẫn như xưa. Vẫn là mảnh đất trơ trọi với hoa dại mọc chen chúc đến vô tổ chức, vẫn là một chốn chẳng ai lui tới, ngoại trừ bốn đứa trẻ năm nào. Nguyệt đứng giữa những bông cỏ lau ngả màu cuối thu, nắng vàng loang lổ trên tà váy trắng dài ngang gối. Mái tóc uốn nhẹ khẽ bay khi cơn gió đầu đông ùa qua. Cô đưa tay vuốt nhẹ một đóa hoa bé xíu vừa lấp ló bên bờ cỏ, rồi ngẩng lên nhìn Vũ — người đàn ông đã dắt tay cô đi qua mười năm cuộc đời.

– “Em thấy nơi này... quen lắm.” – cô khẽ nói, ánh mắt m.ô.n.g lung như nhìn xuyên qua năm tháng. Vũ không đáp ngay.

Anh chỉ gật đầu, rồi cúi xuống nhặt một cành cúc dại lẫn giữa đám cỏ ướt sương.

– Ngày xưa em từng nói, hoa dại là loài hoa tự do nhất. Nó mọc ở nơi chẳng ai mong đợi, nhưng vẫn đẹp theo cách của riêng mình.

Nguyệt nhận cành hoa, ngón tay siết chặt theo bản năng. Cô không hiểu vì sao mắt cay xè, còn tim thì nhói lên một nhịp rất cũ. Có điều gì đó rất xưa, rất sâu, vừa vụt qua trong khoảnh khắc.

– “Vũ này...” – cô gọi, giọng lạc đi – “Nếu giờ em hỏi anh... em nên đi đâu... anh sẽ nói gì?”

Vũ cười. Nụ cười lặng như gió.

– “Anh sẽ nói… đi về nơi trái tim em đã luôn hướng về.”

Nguyệt cụp mắt, không dám nhìn anh. Một khoảng im lặng dài bao phủ cả hai. Những cơn gió chạy dọc triền cỏ như níu lại vài tàn tro của ký ức.

– “Anh có từng hy vọng… em sẽ yêu anh không?”

Câu hỏi đó khiến Vũ khựng lại. Anh nhìn cô hồi lâu — cô gái đã từng cười ngây thơ giữa những chiều mưa rào, cô gái từng vì một ai đó mà khóc đến ngất lịm trong giấc mơ, và cô gái đang đứng đây… giữa ranh giới của thương và nhớ, của mới và cũ.

– “Có.” – Vũ đáp, giọng nhẹ hơn cả nắng cuối mùa – “Anh đã hy vọng. Không phải một lần. Mà là suốt mười năm.”

– “Vậy… tại sao bây giờ anh lại…”

Nguyệt chưa kịp nói hết, Vũ đã bước đến trước mặt cô, đặt tay lên vai, nhìn sâu vào đôi mắt còn chưa lấy lại hết màu ký ức.

– “Vì anh không thể giữ một người bằng sự hy vọng. Nhất là khi trái tim em đã đi trước anh… quá xa rồi.” Anh khẽ hít vào, như nuốt trọn những điều chưa nói.

– “Anh không cần em cảm động. Không cần em ở lại chỉ vì biết ơn hay thương hại. Nguyệt... Nếu em khóc, anh nguyện làm người lau nước mắt cho em. Nhưng anh chưa bao giờ mong muốn điều đó. Điều anh muốn … là được thấy em cười hạnh phúc.”

Vũ quay lưng lại, đưa tay chỉ về phía cuối cánh đồng – nơi nắng đang loang ra một dải sáng chói mắt.

– “Có người vẫn đang đứng đó... chờ em. Anh ấy là người duy nhất khiến em khóc trong vô thức, nhớ trong tiềm thức, và đau trong những giấc mơ không rõ hình thù.”

Nguyệt sững lại. Gió ngừng thổi.

Ở phía cuối con đường cỏ, một bóng dáng đang lặng lẽ đứng chờ. Mái tóc đen, áo sơ mi trắng, và ánh mắt không giấu nổi sự bối rối. Là Quang Minh. Là người mà trái tim cô đã gọi tên suốt những năm tháng cô đơn mà chính cô cũng không hay biết. Nguyệt quay sang Vũ, môi run run.

– “Vũ … Chỉ cần anh nói muốn em ở lại. Em sẽ ở lại. Không cần lý do gì cả”

Vũ mỉm cười. Nụ cười này là dành riêng cho cô, và chỉ mình cô.

– “Nguyệt, em biết không? … Chỉ người đàn ông thực sự yêu em mới dám để em đi.”

Anh bước lùi lại, nhường con đường phía trước chỉ còn Nguyệt và bóng dáng ấy. Và lần đầu tiên sau mười năm, Nguyệt bước về phía trái tim mình chưa từng quên.

 

Vũ … nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ yêu anh! – Ánh Nguyệt Nguyệt đứng nhìn theo bóng lưng ấy – một bóng lưng chẳng bao giờ bước quá gần, cũng chẳng bao giờ rời đi thật xa. Vũ lúc nào cũng ở đó, như một mái hiên đủ rộng để che mưa, nhưng lại không bao giờ chắn nắng cuộc đời cô.

Nguyệt đã từng nghĩ, nếu cuộc đời này là một chuyến tàu, thì anh chắc chắn là người lặng lẽ ngồi ở toa sau cùng, chỉ để chắc rằng cô không bao giờ bị lạc.

Gió lùa qua mái tóc, nhẹ như giọng anh khi nắm lấy tay cô lần cuối:

“Nguyệt, nếu em cười hạnh phúc bên người khác, thì anh biết… mình đã yêu đúng cách.” Nguyệt không nói gì. Chỉ siết nhẹ tay anh, như một lời cảm ơn mà suốt mười năm, cô vẫn chưa từng đủ can đảm để thốt ra.

“Em sẽ sống hạnh phúc, cho cả phần của anh nữa.”

Vũ cười. Nụ cười quen thuộc mà Nguyệt đã từng thấy khi anh giấu đi nỗi buồn, khi anh pha trò để cô quên mệt mỏi, và cả khi anh lặng lẽ rời sân khấu, nhường lại vai chính cho một người khác. Anh quay đi, không ngoảnh lại.

Nhưng Nguyệt biết… dù không còn bên cạnh, Vũ vẫn luôn là một phần ký ức dịu dàng trong trái tim cô.

Người con trai đã chọn làm điểm tựa — chứ không phải điểm dừng.

Người đã yêu cô bằng cách âm thầm nhất, trọn vẹn nhất… và đau lòng nhất.

Gió chiều lướt qua, Nguyệt gọi với theo:

“Vũ … nếu có kiếp sau… em nhất định sẽ yêu anh!”

Bước chân anh khựng lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, gió như ngừng thổi, thời gian như ngưng đọng. Nhưng anh không quay đầu. Một nhịp thở dài lẫn trong tiếng cười khẽ:

“Nếu có kiếp sau…

Giọng anh vang lên, nghèn nghẹn, nhưng vẫn vững vàng đến lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“…. Anh sẽ giấu em kỹ hơn. Để em không bao giờ phải biết đến một người tên Quang Minh.”

Và rồi, anh bước tiếp. Nhẹ nhàng. Dứt khoát.

Ánh nắng rót xuống đôi vai rộng ấy như muốn giữ lại, như tiếc thương cho một người đàn ông biết rõ mình sẽ không bao giờ là lựa chọn… nhưng vẫn chọn ở lại suốt mười năm thanh xuân của người con gái ấy.

 

Người mà trái tim em chưa bao giờ quên Bầu trời bỗng dịu lại. Gió lặng. Tim cô nghẹn lại.

Nguyệt quay đầu, và… một bóng lưng khác đang đứng đó — quen thuộc đến đau lòng.

Bóng lưng đó vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của Nguyệt mỗi đêm, nhưng cô không thể nhìn rõ mặt cũng không thể gọi tên. Cũng không biết vì sao lại mơ thấy anh. Trong mơ, cô cứ mải mê đi theo bóng lưng đó, mỗi lúc cô tưởng mình sắp có thể chạm vào thì anh lại càng bước nhanh hơn. Cô đuổi mãi, đến cuối cùng anh cũng dừng chân, nhưng nơi anh dừng lại là một lễ đường. Anh là chú rể, nhưng cô dâu bên cạnh anh là một người khác, Nguyệt chỉ là một vị khách đứng lặng lẽ giữa đám đông, nhìn họ cười tươi hạnh phúc. Mỗi lần cô tỉnh giấc, nước mắt đều đã tràn gối.

Lần này anh đứng đó, bằng xương bằng thịt, không phải ảo ảnh trong mơ.

Gió lay áo blu trắng khoác hờ sau vai. Ánh chiều nhuộm mái tóc anh bằng thứ màu hoài niệm.

Ánh mắt anh—vẫn là ánh mắt ấy—vừa dịu dàng, vừa cứng cỏi.

Vừa như đang đợi, lại vừa như sợ phải đối diện.

Nguyệt lặng lẽ bước đến. Không tiếng gọi. Không câu hỏi.

Một… hai… ba bước…

Ngay khoảnh khắc cô nghĩ chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, người ấy chậm rãi quay lại.

Ánh mắt chạm nhau.

Và như có một chiếc khoá vô hình vừa bật mở.

Nước mắt cô rơi. Không vì ký ức trở về… mà vì trái tim cô chưa bao giờ quên.

Cô không thể gọi tên anh, nhưng trái tim cô thì biết rõ… chính anh là người đã làm nó đau đến vậy.

– Anh là ai? Tại sao nhìn thấy anh, tim tôi lại đau đến vậy?

Minh không trả lời. Anh không cần.

Anh chỉ đưa tay lên, chạm vào giọt nước mắt trên má cô — như mười năm trước.

– Là người từng khiến em khóc, và cả đời này chỉ mong được lau nước mắt cho em

Nguyệt siết chặt bàn tay. Cô run.

– Vậy… tại sao tôi không thể nhớ nổi tên anh… nhưng lại mơ thấy anh mỗi đêm?

Minh cúi đầu. Một nụ cười khẽ. Nhưng mắt anh đỏ hoe.

– Có những nỗi đau sâu đến mức… trí nhớ sẽ lựa chọn lãng quên để sống sót. Nhưng trái tim thì không. Nó sẽ nhớ… từng cái chạm, từng ánh nhìn, từng câu nói dang dở...

Nguyệt ngỡ ngàng nhìn anh.

– Từng câu nói dang dở…?

Minh lùi một bước, đưa tay ra như mời cô bước vào một vũ điệu lặng thầm nào đó giữa hai người.

– Mười năm trước, em nói em có điều muốn nói với tôi sau kỳ thi. Nhưng rồi em biến mất

Anh ngẩng đầu, ánh mắt rực rỡ lẫn bi thương:

– Hôm nay, đến lượt tôi. Tôi có một điều muốn nói từ rất lâu…

Nguyệt nhìn anh, khẽ gật đầu.

Minh tiến lại gần, thì thầm:

– Ánh Nguyệt… nếu ký ức không quay lại, vậy em có thể bắt đầu lại từ đầu không?

Một tiếng nấc bật ra từ nơi sâu nhất trong lồng n.g.ự.c cô.

– Với ai?

Minh nắm lấy tay cô, đặt lên n.g.ự.c mình.

– Với người mà trái tim em chưa bao giờ quên.

Gió lại thổi. Nguyệt không chắc đó là tiếng gió… hay tiếng trái tim cô vừa thốt lên lời đáp.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com