Thái Hậu Xuyên Không Cùng Con Cháu Đỉnh Lưu Tham Gia Show Thực Tế

Chương 315



Múa rồng và Hán phục cũng đang gặp phải vấn đề tương tự. Rất nhiều người xem chỉ tò mò nhất thời, đợi đến khi nhiệt huyết qua đi, mọi người sẽ không còn hứng thú với những thứ này nữa. Trong thời đại Internet thay đổi nhanh chóng như hiện nay, nắm bắt được lưu lượng là một chuyện, vận dụng nó lại là chuyện khác.

 

Khó khăn của làng Vân Khê hiện tại không chỉ có một.

 

Trong lúc Thẩm Chi Chi đang suy nghĩ, Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý thở hổn hển chạy tới, nói không ra hơi: “Bà cố, chuyên gia của tổ điều tra di sản phi vật thể đến rồi ạ.”

 

Thẩm Chi Chi ngạc nhiên.

 

Muộn thế này rồi mà tổ điều tra di sản phi vật thể còn đến sao? Giờ này không phải đã hết giờ làm việc rồi à? Sao họ lại đến đây, không lẽ là lừa đảo?

 

Đầu óc Thẩm Chi Chi nhanh chóng nảy số, suy nghĩ đầu tiên là lừa đảo.

 

“Cô Thẩm à, tôi đến rồi đây!” Giáo sư Vương cùng hai chuyên gia trong tổ điều tra vội vàng đi tới.

 

“Giáo sư Vương, sao lại là ngài ạ?” Thẩm Chi Chi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

 

“Có người ở làng Vân Khê nộp hồ sơ xin công nhận di sản phi vật thể, tôi lại thấy những chiếc mặt nạ cổ xưa của các cô nên đã đích thân đến một chuyến,” Giáo sư Vương thành thật nói.

 

Từ lúc biết Thẩm Chi Chi và mọi người đang ở làng Vân Khê để bảo vệ những chiếc mặt nạ Na Hí, lòng ông đã ngứa ngáy không yên. Ông vội vàng thu dọn đồ đạc, thẳng tiến đến làng Vân Khê. Màn trình diễn Na Hí tối nay, ông đã xem trên xe mà thấy nhiệt huyết sôi trào. Quá xuất sắc, đây chính là bảo vật quý giá nhất mà tổ tiên để lại cho họ.

 

“Giáo sư Vương! Không ngờ lại là ngài đến.” Lý Niên Hoa vốn đang biểu diễn Na Hí trong đám đông, nghe thấy động tĩnh liền vội vàng tháo mặt nạ, tất tả chạy tới.

 

Bộ hồ sơ xin công nhận di sản phi vật thể này ông đã chuẩn bị nhiều năm rồi. Mãi cho đến mấy năm gần đây khi đến làng Vân Khê, gặp được dòng chính thống của Na Hí, những phần còn thiếu trong hồ sơ của ông mới được bổ sung đầy đủ, lịch sử truyền thừa mấy ngàn năm cuối cùng cũng tạo thành một vòng khép kín hoàn hảo.

 

Ông lập tức gửi hồ sơ của mình đến ban quản lý di sản phi vật thể của thành phố. Ông không ngờ ban chuyên gia lại đến nhanh như vậy, đến ngay trong đêm, còn có cả giáo sư của viện bảo tàng quốc gia.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vị giáo sư Vương này ông cũng có nghe danh, là một chuyên gia khảo cổ rất cừ khôi, học thức uyên bác, một người mê đồ cổ chính hiệu. Việc ông đến đây có phải chứng minh rằng hồ sơ lần này của họ đã chắc chắn được thông qua rồi không?

 

Lòng Lý Niên Hoa vô cùng thấp thỏm. Ông đã chuẩn bị thứ này bao nhiêu năm, đổ vào đó bao nhiêu tâm huyết chỉ có mình ông biết. Nếu bị trả về thì ông... ông cũng không biết mình sẽ phải làm sao nữa.

 

“Xin lỗi nhé, chúng tôi đến hơi muộn. Lẽ ra chiều nay đã đến rồi, nhưng buổi chiều chúng tôi nhận được một bộ hồ sơ xin công nhận di sản khác nên đã phải triệu tập một cuộc họp khẩn cấp, thảo luận kỹ lưỡng, thành ra bây giờ mới đến, bỏ lỡ màn trình diễn đặc sắc của các vị,” Giáo sư Vương áy náy nói.

 

“Oa, hồ sơ xin công nhận di sản phi vật thể em gửi đi các thầy đã nhận được rồi ạ?” Lâm Hà thò đầu ra từ giữa đám đông đang biểu diễn Na Hí sôi động, giọng nói trong trẻo.

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

 

“Đúng vậy, đồng chí Lâm Hà, hồ sơ của cô và của ông Lý Niên Hoa chúng tôi đều đã xem qua rồi. Sau khi thảo luận, ban chuyên gia chúng tôi nhất trí rằng cả hai bộ hồ sơ đều rất xuất sắc. Nhưng hai di sản văn hóa giống nhau hiện tại chỉ có thể xin công nhận một lần thôi,” Giáo sư Vương có chút khó xử nói.

 

Lâm Hà và Lý Niên Hoa nhìn nhau, đều có chút lúng túng. Chỉ có thể thông qua một bộ, vậy thì chắc chắn bộ còn lại sẽ không được.

 

Mặc dù bản chất đều là đăng ký Na Hí làm di sản thế giới, kết quả cuối cùng đều tốt, nhưng không ai muốn điệu múa Na Hí mà mình đã âm thầm bảo vệ bao lâu nay lại phải chịu thua. Đều là Na Hí, tại sao của người kia được công nhận mà của mình thì không? Đứa con tinh thần nào cũng muốn dành cho nó những điều tốt đẹp nhất, tuyệt đối không thể bên trọng bên khinh.

 

Hai người họ nhìn nhau, trong mắt đã ẩn chứa sự đối địch. Hôm nay, dù thế nào đi nữa, cả hai đều không thể lùi bước. Do dự là thất bại.

 

Giáo sư Vương vừa dứt lời, không khí giữa hai người đã trở nên căng như dây đàn, áp suất thấp bao trùm xung quanh. Thẩm Chi Chi, Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý đều cảm nhận được điều đó.

 

“Hai người làm gì vậy?” Thẩm Chi Chi khẽ cất tiếng.

 

“Tôi sẽ không lùi bước, Na Hí của làng Vân Khê chúng tôi nhất định phải được đăng ký di sản thế giới,” Lâm Hà kiên quyết nói.

 

Thái độ của Lý Niên Hoa cũng kiên định không kém: “Chúng tôi cũng sẽ không lùi bước, chúng tôi cũng muốn đăng ký di sản thế giới.”

 

Thẩm Chi Chi ngơ ngác.