Thời điểm cũng đã chín muồi, Thẩm Chi Chi từ từ kéo ống kính về phía mình, rồi cười rạng rỡ nói vào màn hình: “Xin chào mọi người! Tôi là Thẩm Chi Chi, hiện đang ở làng Vân Khê. Trên tay tôi là mặt nạ Na Hí, và chúng tôi đang biểu diễn điệu múa Na Hí. Nếu mọi người muốn đến xem, tôi sẽ lên ngay một gói du lịch cho các bạn.”
Nắm bắt được lưu lượng thì phải chủ động tấn công, do dự là thất bại. Đợi đến khi lượt truy cập qua đi rồi mới hối hận thì đã muộn. Vì vậy, Thẩm Chi Chi dứt khoát nói ra ý tưởng của mình, quyết tâm phải nắm chặt lấy làn sóng này.
[A! Bà cố hiểu chúng con quá, chúng con thật sự muốn đến trải nghiệm một phen!]
[Ha ha ha, bà cố ơi con yêu bà! Con muốn đến lắm luôn!]
[Bà cố có phải là rùa thần trong hồ ước nguyện không vậy, có thể nói là cầu được ước thấy luôn!]
[Ha ha ha, mình cũng thấy bà cố tốt thật sự! Cứ như rùa thần trong hồ ước nguyện ấy, mà rùa thần cũng chưa chắc linh nghiệm bằng bà đâu.]
Thẩm Chi Chi lướt qua bình luận, ngơ ngác hỏi: “Rùa thần hồ ước nguyện là cái gì thế?”
Anh chàng quay phim, Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý suýt nữa thì không nhịn được cười. Đám cư dân mạng này cũng thật to gan, dám ví bà cố là rùa thần trong hồ ước nguyện, lá gan cũng lớn thật!
“Ý là khen bà linh nghiệm đó ạ,” Thẩm Ngôn chỉ có thể chọn một cách giải thích trung lập nhất.
Thẩm Chi Chi chớp chớp mắt, hai má hơi phồng lên: “Khen ta linh nghiệm thì được, nhưng không được mắng ta là con rùa đâu nhé, không thì ta dỗi đấy.”
[Ok ok biết rồi, không gọi nữa đâu ạ! A! Dễ thương quá đi mất!]
[Vừa rồi bà cố đáng yêu c.h.ế.t đi được, thật muốn hôn một cái!]
[Ha ha ha, thật sự muốn hôn một cái, quá đáng yêu!]
“Nếu mọi người muốn đến làng Vân Khê có thể đăng ký ở khu bình luận, tôi sẽ thống kê số lượng rồi chúng ta sẽ ra một gói du lịch mời mọi người đến chơi cùng, được không?” Thẩm Chi Chi nghiêm túc nói với màn hình.
Cô rất nghiêm túc. Bây giờ cô chỉ muốn biến đợt lưu lượng này thành tiền để giúp dân làng Vân Khê giải quyết tình trạng khó khăn về kinh tế. Họ đã âm thầm c.ắ.n răng chịu đựng để truyền lại điệu múa Na Hí, lượng truy cập này là phần thưởng họ xứng đáng nhận được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
[Em muốn đến!]
[Em cũng muốn đến!]
[Còn có em!]
[Cho em một suất, đúng là “máy dụ” tín đồ văn hóa dân gian mà!]
[Ơ? Em cũng muốn đi, cho em đi với, cho em đi với!]
Thẩm Chi Chi vừa dứt lời, những người hâm mộ trong phòng livestream đã mừng như điên. Cuối cùng họ cũng chờ được rồi. Ai nấy đều vội vàng lao vào đăng ký, sợ chậm chân sẽ bỏ lỡ cơ hội này.
Nhưng sự thật là dù họ có đăng ký nhanh đến đâu, vẫn có khả năng không có cơ hội đến tận nơi khảo sát.
Bởi vì có một vấn đề rất nghiêm trọng đang ở ngay trước mắt họ: làng Vân Khê là một ngôi làng nhỏ trên núi, căn bản là không có đường đi. Làm thế nào để vào làng cũng là cả một vấn đề lớn.
Thẩm Chi Chi vừa định thống kê xem có bao nhiêu người muốn đến thì cũng nhận ra vấn đề nan giải này. Đường vào làng Vân Khê hiện tại vẫn là những con đường đất lầy lội, dù có thu hút được khán giả đến xem Na Hí thì việc vào làng cũng vô cùng khó khăn. An toàn của du khách trên đường đi là một vấn đề lớn.
Thẩm Chi Chi khẽ nhíu mày, gương mặt thoáng nét ưu tư. Vấn đề này quả thực đã làm khó cô rồi, vậy phải làm sao bây giờ?
Cô khe khẽ thở dài, vấn đề này đúng là cần phải tìm cách giải quyết triệt để.
Cô bỏ vốn giúp làng Vân Khê sửa đường quốc lộ cũng được, nhưng đợi đến khi đường sửa xong thì đã là chuyện của bao giờ rồi. Đến lúc đó, có lẽ lượt truy cập đã sớm bay đi mất, đường sửa xong mà không có người đến thì còn t.h.ả.m hơn.
Hiện tại có cách nào tốt để giải quyết vấn đề này không đây?
Thẩm Chi Chi đứng tại chỗ, vẻ mặt rầu rĩ, vắt óc suy nghĩ xem có biện pháp nào tốt hơn không. Xung quanh, không khí ngày càng náo nhiệt, nhưng Thẩm Chi Chi lại như mất hết hứng thú, ngồi thụp xuống một bên.
Nếu làng Vân Khê chỉ có mỗi điệu múa Na Hí thì rất khó để tạo thành một vòng tuần hoàn kinh tế tốt, rồi sẽ lại quay về trạng thái ban đầu, khó khăn của mọi người vẫn không được giải quyết triệt để.