Tết Này Có Khách

Chương 9



Tôi ôm anh cười mãi: “Thôi, đừng tức nữa, công ty cũng đang có kế hoạch chuyển hướng sang miền Nam, chúng ta đi nhé?”

Trước kia tôi sợ bố không ở nhà, mẹ một mình không tự lo được nên cứ chần chừ không mở rộng công ty.

Giờ dứt khoát đoạn tuyệt, ngược lại giống như gắn thêm cho tôi đôi cánh để rời khỏi gia đình ấy.

Hôm tôi dẫn đội ngũ nòng cốt bay qua Úc, tôi đã đăng một đoạn video tổng hợp.

Trong video có cảnh ba người nhà tôi đang bàn tán sôi nổi.

Chị dâu: “Tôi nghe ngóng rồi, Kỳ Sách là thiếu gia nhà giàu, sau này liệu có thật lòng với Vưu Nghiên không? Chắc chỉ chơi bời xong đá người ta, khi ấy cô ta lại đau khổ. Thà tôi tác hợp cô ta với em trai tôi, hai nhà lại kết thân.”

Mẹ tôi hơi ngập ngừng: “Mẹ không đồng ý làm gì tổn thương A Nghiên.”

Anh tôi lần đầu cất lời: “Đợi gạo nấu thành cơm cũng cắt đứt được với Kỳ Sách, nhà mình khỏi phải dính dáng nhà giàu làm gì cho lắm chuyện. Với lại em trai vợ con chúng ta còn rõ gốc rễ hơn, chẳng phải tốt hơn cậu công tử kia sao. Coi như mình lo cho em gái, tiền bạc tính sau.”

Mẹ tôi hơi lung lay: “Vậy cũng được, nhưng đừng gây tổn hại cho A Nghiên, chỉ cần làm cái chuyện ấy thôi, thành rồi thì mẹ cũng yên tâm.”

Chị dâu lúc đó mới nở nụ cười: “Mẹ yên tâm, sau này A Nghiên vừa là em chồng, vừa là em dâu của con, con nào nỡ làm bậy. Chỉ là chuyện căn nhà ở khu học, mẹ nói thêm với A Nghiên nhé, Diệu Diệu có tương lai thì nhà họ Vưu mới tốt được.”

Sau đó chính là đoạn camera tại nhà quay cảnh họ đến ép tôi chuyển nhượng nhà, rồi cảnh em trai chị dâu xông vào phòng định giở trò với tôi.

Dân mạng xem xong chỉ biết nín thinh.

[Sao lại có bà mẹ đồng ý ngầm để người khác hãm hại con gái ruột?]

[Anh trai với chị dâu nhà này cũng hay nhỉ, ăn bám bố mẹ xong ăn bám luôn em gái?]

[Trước kia tôi bênh họ, giờ thấy xấu hổ vô cùng.]

Chị dâu vội xóa tài khoản nhưng tôi đã gửi clip đến hộp thư chung của đơn vị họ, phòng ai bỏ lỡ tin “hay” này.

Lúc tôi xuống máy bay thì thấy tin nhắn từ bố mẹ gửi tới dồn dập, WeChat tôi muốn đứng luôn.

Bố gọi điện: “Nghiên à, con làm gì thế, con làm mẹ con ốm luôn rồi! Con ở đâu mà mãi không bắt máy?”

Ông lớn tiếng trách tôi không hiểu chuyện gây náo loạn gia đình.

Tôi cười hỏi: “Bố đúng là ông bố về mặt sinh học của con, chỉ biết sinh chứ không biết nuôi. Từ khi con tốt nghiệp, con đã nuôi luôn cái nhà này, nuôi mẹ thì thôi, sao con phải nuôi thêm cả anh và cháu? Đàn ông đúng là sướng, kiếp sau con cũng muốn làm đàn ông. Con đã thay bố quản gia quá nhiều rồi, đừng mong con góp sức gì thêm.”