“Em tôi mà có mệnh hệ gì thì cái cả nhà cô đừng mong yên ổn!”
Tôi đưa ra đề nghị hòa giải: “Xóa bài bôi nhọ tôi rồi xin lỗi công khai trên mạng, tôi sẽ không truy cứu nữa. Bằng không, em cô vào tù, bố mẹ cô có tha thứ cho cô không thì tôi không dám chắc.”
Ở trong mắt chị dâu, em trai còn quan trọng hơn cả con mình.
Không hiểu chị ta bị nhồi nhét suy nghĩ gì, nếu chỉ có một chỗ học khu tốt chắc cũng dành cho em trai trước.
11
Mẹ tôi chỉ biết khóc, bà cứ hỏi đi hỏi lại, “Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Nhà mình đang yên lành mà?”
Tôi nghe mà phiền hết cả não.
“Mẹ không biết tại sao à? Nếu mẹ yêu cháu đến thế sao không tự mình kiếm tiền đi? Mẹ sinh con là để con thành công cụ kiếm tiền cho cháu mẹ chắc?”
“Đến lúc con không muốn để mẹ rút máu thoải mái nữa thì mẹ nghĩ cách bán con? Còn dung túng người khác hại con?”
“Hôm nay con không sao. Nếu con thực sự xảy ra chuyện thì mẹ rơi được mấy giọt nước mắt?”
Mẹ tôi ngớ ra: “Mẹ làm sao để con gặp chuyện được! Con là con gái mẹ! Sao mẹ lại để con xảy ra chuyện!”
Đúng thế, tôi biết mẹ không nói dối, chỉ là tình thương mẹ dành cho tôi không đủ lớn.
Tạm thời tôi không muốn vạch trần việc bà thông đồng với người ngoài bày kế.
Tôi hứa với chị dâu là không báo cảnh sát.
Lúc đi, chị ta vẫn làu bàu: “Cô tưởng Kỳ Sách sẽ ở bên cô chắc? Tôi nghe ngóng rồi, nhà người ta còn giàu hơn cô, cậu ta chơi chán rồi đá cô, lúc đó cô đừng có khóc lóc quay về! Cô đối xử với Diệu Diệu như vậy, sau này nó không nhận cô đâu!”
Tôi nhìn chị dâu với vẻ khinh thường: “Chị không cút hả, tôi báo cảnh sát ngay đấy.”
Chị dâu lập tức im bặt.
Khi Kỳ Sách nghe chuyện, anh nổi giận đùng đùng: “Em không tin anh à? Sao lại một mình đi mạo hiểm.”
Tôi nhìn anh, cảm xúc trong lòng khó tả.
Tôi vốn không nghĩ sẽ để anh phải làm gì cho tôi.
Bởi từ nhỏ, đàn ông trong nhà tôi đều chỉ biết im lặng rút lui về phía sau.
Tôi ôm chầm lấy anh: “Được rồi, lần sau em sẽ nhớ.”
Anh siết chặt vòng tay.
Chị dâu xóa video, chỉ nói mơ hồ rằng chị ta hiểu lầm tôi, thực ra tôi là một cô em chồng tốt, còn về căn nhà nằm trong khu học, tôi muốn cho mượn thì cho, không thì chị cũng chẳng tham.
Giọng điệu như thế khiến ai cũng hiểu lầm, tưởng tôi độc chiếm nhà bố mẹ.
Dân mạng nghĩ chị ta bị tôi uy hiếp nên vẫn dồn dập bênh chị.
[Nhìn chị ấy tiều tụy thế kìa, bởi vậy lấy chồng có anh em khổ lắm!]
[Cô em chồng cũng quá quắt lắm, không nghe lời cha mẹ, chẳng nâng đỡ cháu ruột, mong gì ở ả ta sau này?]
[Đã giao nhà cho em chồng thì sau này đừng mong được con dâu chăm lo tuổi già!]
Kỳ Sách đọc bình luận mà xót xa, anh lập tài khoản mới cãi nhau với họ, cuối cùng vì văng tục nên bị chặn.