Tết Này Có Khách

Chương 7



Cuối tuần, tôi đến khách sạn.

Tôi nói thẳng: “Nói đi, chuyện lên hot search chị muốn đính chính thế nào?”

Chị dâu vừa ngắm bộ móng vừa đáp: “Làm gì mà gấp thế, tôi có nói sai gì đâu.”

Tôi quay sang nhìn mẹ: “Mẹ cũng thấy con bất hiếu, ngược đãi cha mẹ à?”

Mẹ lúng túng: “Con mà sớm chuyển nhà khu học cho anh con thì chẳng phải xong rồi sao. Dù gì cũng là người một nhà, nhiều nhất chờ thằng bé học xong trả lại con, con không tin tưởng gia đình mình à?”

Tôi hỏi: “Mẹ nói dễ quá. Vậy con bảo ký giấy nợ sao mẹ không ký?”

Mẹ nghe vậy liền cau mày: “Người một nhà viết giấy nợ thì ra cái thể thống gì! Đều là người một nhà, sau này tiền của con chẳng phải cũng là…”

Tôi lắc đầu: “Tiền của con là tiền của mẹ? Chu cấp cho cha mẹ là nghĩa vụ của con, nhưng con có nghĩa vụ nuôi anh con, chị dâu, cháu con luôn chắc?”

Chị dâu thấy tôi sắp nổi nóng liền quát: “Cô đến đây không phải định nói chuyện tử tế hả? Tính khí vẫn nóng như xưa, thôi khỏi nói nữa.”

Anh tôi lại vội hòa giải: “Thôi thôi, người cùng một nhat cãi nhau làm gì.”

Nhìn tình hình này không thể nói được gì, cuối cùng ai về phòng nấy.

Tôi gọi điện cho bố, bên kia ông vẫn bận làm nghiên cứu.

Tôi tóm tắt chuyện trong nhà, rồi hỏi: “Chuyện này bố có quản không?”

Bố vẫn ậm ừ như mọi khi: “Mẹ con nói sao thì con cứ làm vậy đi, đừng cãi nhau với bà, bà lớn tuổi rồi.”

Tôi dứt khoát cúp máy.

Từ bé đến lớn, phụ nữ trong nhà thì xông pha, đàn ông thì chỉ thụ hưởng dường như đã thành thói quen.

Hồi nhỏ, khi ông nội mất, cô tôi tranh căn nhà của bố được cho để cưới vợ, bố cứ nhường nhịn, suýt nữa cả nhà phải ra lề đường ở.

Cũng nhờ mẹ tôi cương quyết đưa nhau ra tòa thì mới giữ được căn nhà duy nhất ấy.

Bây giờ mẹ vẫn vậy, chỉ khác là lần này bà thành người đứng về phía anh trai để đòi nhà cho anh.

10

Đêm đó tôi ngủ không ngon.

Trong cơn mơ màng, một cái bóng đen đè xuống khiến tôi nghẹt thở.

Tôi liền rút con dao gọt hoa quả dưới gối đâm mạnh một nhát.

Tiếng hét chói tai vang lên trong đêm.

Mẹ tôi và anh chị dâu tức tốc chạy qua.

Em trai chị dâu gần như kiệt sức ngã bệt dưới sàn.

Chị dâu nhìn cảnh đó hét ầm lên, lao về phía cậu ta: “Sao vậy, sao lại bị thương! Nhanh gọi 120! Mau lên!”

Tôi cầm dao ngồi bên mép giường: “Chỉ đâm trúng cánh tay thôi, chị chắc chắn muốn gọi 120 chứ? Nếu 120 có người báo cảnh sát thì sẽ thành án hình sự đấy, đến lúc đó tôi muốn rút đơn cũng không được đâu.”

Chị dâu quay lại trừng mắt: “Cô dám đâm người! Báo cảnh sát cũng là chúng tôi báo! Cô đợi ngồi tù đi!”

Tôi lau máu trên lưỡi dao rồi chỉ vào chiếc điện thoại đang đặt hướng về phía giường: “Ai cho cậu ta chìa khóa để nửa đêm xông vào phòng tôi? Hay để tôi hỏi ông chủ chỗ trọ này nhé? Chị đã chi trả gì để ông ta gánh tội thay chưa? Nếu chưa thì tốt nhất đừng báo, càng làm to chuyện càng rối.”

Chị dâu nổi cơn điên: “Cái gì mà chuyện càng rối! Em trai tôi chịu để mắt đến cô là phúc cho cô, cô không biết quý còn ra tay làm nó bị thương, cô nghĩ cô xong đời với tôi à!”

Tôi quay sang hỏi cậu ta: “Cậu nửa đêm lẻn vào phòng tôi tính làm trò đồi bại, tôi đâm cậu không phải tự vệ chắc? Tôi chỉ đâm nông, nếu cậu muốn gọi 120, muốn ngồi tù thì tôi không ngại.”

Em trai chị dâu là người có học, cậu ta hiểu rõ hậu quả sắp phải gánh chịu nên mặt trắng bệch, kéo tay chị mình.

Chị dâu ôm lấy cậu ta, giọng the thé: