Khi anh đến, mẹ tôi đang định ra tay với tôi, Kỳ Sách tới khiến trận hỗn chiến chậm lại đôi chút.
“Nghiên, có chuyện gì thế em?”
Thấy anh tới, tôi cũng không muốn đôi co với họ nữa mà chỉ lạnh lùng nói:
“Đừng để tôi gọi bảo vệ lên.”
“Đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt.”
Kỳ Sách trông thấy mẹ tôi cũng đoán được phần nào, liền lễ phép chào bà.
Mẹ tôi nhìn lướt qua anh: “Đây là bạn trai con à? Ốm nhách, trông như cái que.”
Nghe vậy tôi suýt phát điên lên, chẳng hiểu mẹ biến thành người thế này từ hôm nào nữa.
“Đúng rồi, gầy như que đấy, thì đã làm sao.”
“Còn đỡ hơn ‘cái người 300 cân’ mà chị dâu muốn giới thiệu cho con, đã thế còn đòi con mời đi ăn Michelin.”
“Mặt dày quá hả? Mới kết bạn WeChat xong đã quấy rầy liên tục. Vậy mà các người cũng dám giới thiệu?”
“Đừng để tôi nói thêm nữa!”
“Biến hết đi!”
Kỳ Sách thấy tôi thực sự nổi nóng thì vội đặt tay lên vai tôi: “Cô ơi, hay mọi người về trước đi, để cháu với Nghiên nói chuyện.”
Chị dâu bỗng nắm lấy tay Kỳ Sách:
“Bọn tôi biết về đâu! Không có cậu thì nhà tôi đâu ra nông nỗi này!”
“Vì cậu mà giờ nó không lo cho cháu tôi nữa!”
“Cậu nghĩ nó sẽ yêu anh được bao lâu? Ngay cả người nhà nó còn vứt bỏ, thì anh có là gì của nó!”
Tôi càng nghe càng buồn nôn, bèn chạy vào bếp vớ ngay con dao làm bếp ra nhằm thẳng vào chị dâu: “Có biến không? Không biến thì đừng trách tôi lấy con chị ra mà chém!”
“Đến lúc đó tôi có chuyển nhà cho chị thì chị cũng chẳng còn con để đi học đâu!”
Diệu Diệu dù ngang ngược nhưng vẫn là đứa trẻ, thấy cảnh đó thì nó sợ hãi khóc ầm ĩ lên.
“Cô là người xấu! Con muốn cô chết đi! Cô chết rồi thì tài sản của cô là của con!”
“Con phải đánh chết cô!”
Thằng bé nói xong liền lao về phía tôi.
Kỳ Sách vội ôm lấy tôi.
Anh chắn trước tôi, còn con dao trong tay tôi vẫn đang chĩa về phía cả nhà.
7
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi buồn không sao tả được.
Diệu Diệu vẫn là một đứa trẻ mẫu giáo mà suốt ngày cứ nói chuyện sống chết, nó thì hiểu gì về sinh tử.
Không có người lớn bên cạnh dạy dỗ, tôi không tin nó biết mấy lời đó.
Nhưng rốt cuộc nó cũng chỉ là cháu trai của tôi mà thôi.
Tôi nhìn sang mẹ mình.
Trong lòng vẫn còn chút hy vọng mong manh, tôi muốn biết xem bà nghe những lời đó có tức giận giùm tôi không.
Ai ngờ mẹ chỉ ôm Diệu Diệu mà mắng ầm lên: “Vưu Nghiên! Mau cất dao đi! Con dọa cháu sợ rồi! Nếu nó sợ quá có chuyện gì thì mẹ không để yên cho con đâu.”
Anh tôi cũng không đồng tình: “Nghiên à em làm cái gì vậy! Em phải làm nhà rối tung lên thì mới vui sao? Mẹ đã lớn tuổi thế rồi, em so đo với mẹ làm gì.”
Cuối cùng hàng xóm bị kinh động, họ gọi bảo vệ lên đưa mọi người rời đi.
Đợi họ đi xong, tôi mang hết thẻ ra vào của nhà cho ban quản lý cập nhật lại vì thẻ cũ không còn dùng được nữa.
Kỳ Sách chỉ thở dài: “Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”
Tôi không biết nên giải thích với Kỳ Sách từ đâu.
Là từ lúc chị dâu định bán tôi cho cậu em bên nhà mẹ đẻ để cả nhà cùng hút máu tôi.
Hay từ khi mẹ tôi ép tôi chuyển nhượng căn nhà trong khu học cho cháu đi học.
Kỳ Sách là con một của đối tác chúng tôi, điều kiện kinh tế của anh so với tôi còn dư dả hơn nhiều.
Nếu chúng tôi cưới nhau thì tài sản của tôi càng vững chắc hơn, họ muốn tiền cũng dễ bề ra tay.
Chỉ là mẹ tôi quá nóng vội, thêm chị dâu nữa, bọn họ hoàn toàn tự cắt đứt con đường “hút máu” ở tôi.
8
Biết tôi mà mất kiểm soát cảm xúc thì dám làm căng thật nên mẹ cũng không dám đến gây chuyện nữa.
Nhưng bà và chị dâu thỉnh thoảng vẫn quấy rầy tôi qua WeChat