Tết Này Có Khách

Chương 4



Tôi mặc đồ ra mở cửa thì thấy mẹ và chị dâu đang lôi Diệu Diệu đứng ngay đó.

Anh tôi nhìn vào vẻ hơi ngại ngùng: “Chuyện này do anh lỡ miệng, nhưng họ cứ nhất quyết đòi tới.”

Chị dâu kéo Diệu Diệu lại gần: “Con còn muốn đi học không? Con xin cô con đi! Nếu không cô sẽ bán căn nhà đó mất.”

“Cô chỉ có mình con là cháu trai, sau này con thành tài phải hiếu thuận với cô biết chưa?”

Diệu Diệu được mẹ tôi và chị dâu cưng chiều nên sinh hư.

Thấy tôi mở cửa, nó chạy thẳng vào phòng khách ngồi lên sô-pha, cầm máy chơi game của tôi đùa nghịch.

Mẹ tôi chạy theo: “Trời ơi, cẩn thận kẻo ngã đó cục cưng.”

Rồi bà quay lại nhìn tôi.

“Nghiên này, con cũng để mắt trông cháu một chút chứ.”

Mẹ tôi lúc nào cũng thích giả vờ như không hề biết mâu thuẫn giữa chúng tôi.

Nhưng lần này tôi không muốn nhượng bộ.

Tôi đi vào lấy chìa khóa xe: “Con phải ra ngoài, mọi người về đi.”

Mẹ cười: “Đi đâu nữa, hôm nay khó khăn lắm cả nhà mới tụ tập đông đủ, trưa nay để mẹ nấu cơm.”

“Vưu Vọng, con đi mua thức ăn đi.”

Anh tôi vâng dạ, cười cười định đi.

Chị dâu lúc này mới dịu lại.

Tôi cười nhạt: “Mẹ, mẹ tưởng giả ngu là lừa được tiền của con sao?”

“Tuy chị dâu nóng ruột trở mặt với con, nhưng Tết nhất con cũng chẳng cắt bớt tiền cho cháu.”

“Nhưng bây giờ, con nói mọi người về, nghe chưa?”

Chị dâu nghe thế thì mặt đỏ bừng: “Cô còn dám nói tôi trở mặt với cô? Chẳng phải chính cô không biết lớn bé hỗn láo với chị dâu sao! Tôi là chị dâu cô, chị dâu lớn như mẹ!”

Tôi phẩy tay: “Đừng lôi mấy chuyện ‘chị dâu lớn như mẹ’ ra nữa, mẹ tôi còn sống sờ sờ đây, chị gấp gáp muốn làm mẹ tôi thế à?”

“Hơn nữa, tôi có bạn trai, sau này sẽ có chồng, rồi còn có mẹ chồng.”

“Một bà mẹ đã quá đủ rồi, tôi đâu cần thêm.”

Chị dâu nổi cáu đấm thùm thụp vào anh tôi: “Anh nhìn xem! Đây là cô em gái tốt của anh đấy!”

Anh tôi cuống quýt dỗ dành: “Em bình tĩnh đã, chúng ta có tay có chân, cùng lắm học trường thường cũng được, sau này không có học vấn cũng đi làm công vậy.”

Mẹ tôi nghe câu đó thì rơm rớm nước mắt: “Lúc trước điều kiện gia đình ta không đủ, bố con mất công việc, anh con vì không có tiền học mà phải chịu khổ vì ít văn hóa.”

“Giờ làm sao mẹ đành nhìn cháu đích tôn nhà mình lặp lại vết xe đổ ấy!”

“Năm xưa lúc có con nhà mình mới khấm khá hơn, con được đi học, có bản lĩnh.”

“Bây giờ đối xử với người nhà mình mà con cũng nhẫn tâm thế sao!”

“Hôm nay con muốn sang tên nhà thì phải sang tên cho anh con!”

“Sau này chúng ta từ từ trả lại tiền cho con, sẽ chẳng lẽ thiếu một đồng nào cả!”

Tôi lập tức đi in một tờ giấy nợ.

“Căn nhà tôi bán giá 500 vạn, hôm nay tôi đi sang tên.”

“Nếu tôi không đi thì phải đền 30 vạn tiền vi phạm hợp đồng, tổng cộng 530 vạn, ai sẽ đứng ra ký nợ?”

“Lãi tính thế nào, trả ra sao, chúng ta cùng tới văn phòng công chứng làm rõ.”

“Giá này mọi người cứ đi hỏi, rẻ nhất khu đấy, đừng nói tôi ép giá anh chị.”

“Dĩ nhiên anh chị cũng đừng mong ép giá tôi.”

Mẹ tôi không chịu ký giấy nợ.

Bà xông tới giật và xé nát nó, hất tay rải vụn giấy ra.

Tôi nói luôn: “Vâng, xé thì xé, tiền thuê người dọn nhà là 100 tệ/giờ, giờ mẹ tự trả hay chuyển khoản để con thuê người quét dọn?”

Mẹ tức giận định đánh tôi: “Vưu Nghiên! Con vì tiền mà tuyệt tình đến thế sao!”

“Mẹ nói cho con biết, hôm nay con nhất định phải sang tên căn nhà đó cho anh con!”

Đúng lúc này, bạn trai tôi – Kỳ Sách bỗng xuất hiện.