Tết Này Có Khách

Chương 3



Mẹ vừa dỗ chị dâu vừa lườm tôi bằng ánh mắt không hài lòng: “Đó là cháu ruột con, con là cô chẳng phải nên lo cho thằng bé à?”

Lại mấy lời “con là cô ruột”.

Mỗi lần câu này cất lên, tôi liền biết mình phải rút tiền.

Đó giờ cũng chẳng sao, tôi thương anh tôi kiếm được ít nên giúp được thì cứ giúp.

Tiền mua nhà là của tôi.

Thậm chí tiền mua xe cho anh cũng do tôi trực tiếp bỏ tiền.

Anh tôi biết ơn tôi, chị dâu cũng dịu dàng với tôi.

Tôi cho đi mà không so đo, dù sao cũng là người một nhà.

Nhưng giờ họ lại xé rách mặt.

Còn muốn tôi làm cái máy ATM mãi chắc?

Tôi cười: “Mẹ, lí do chị dâu gây chuyện với con, mẹ không rõ sao?”

“Con có bạn trai, sau này con còn muốn có con của mình.”

“Tiền con vì sao phải để nuôi con nhà khác!?”

Chị dâu tức điên gào lên: “Con nhà khác cái gì! Nó là cháu ruột em đó! Em định trở mặt à?!”

Tôi cảm thấy hơi hoang mang: “Chị bị điên à, tôi trở mặt chuyện gì?”

Mẹ tỏ vẻ không vừa ý: “Con đấy, con quên Tết năm ngoái, Diệu Diệu đã cầu nguyện ‘cô kiếm thật nhiều tiền để nuôi Diệu Diệu’, con còn cười đồng ý sao?”

Tôi nghẹn lời.

Nghĩ đến bữa cơm tất niên năm ngoái, Diệu Diệu đeo bám tôi đòi lì xì, tôi cho một bao không đủ, nó còn đòi thêm bao thứ hai.

Đúng lúc đó nó chúc:

“Con mong cô kiếm thật nhiều tiền! Rồi cô sẽ đưa hết tiền cho Diệu Diệu tiêu!”

Khi ấy tôi nghe hơi chướng tai nhưng vì không khí Tết nên cũng không thể so đo với đứa trẻ mẫu giáo.

Tôi cười bảo “Ừ” cho xong.

Nào ngờ người lớn trong nhà lại tưởng thật.

Tôi đứng dậy bỏ đi.

Trước khi ra khỏi cửa, nhìn mẹ, rồi lại nhìn chị dâu còn đang khóc sụt sùi, tôi chỉ để lại một câu: “Các người cứ ở đó mà mơ tiếp đi.”

5

Thế là tôi với mẹ bắt đầu chiến tranh lạnh.

Một tuần sau, anh tôi xách cơm mẹ nấu tới đơn vị tìm tôi.

Anh tỏ vẻ áy náy: “Anh nghe mẹ kể rồi.”

“Cái nhà đó bọn anh không lấy đâu.”

“Anh có tay có chân, sao lại giành nhà của em.”

“Chỉ là mẹ quá thương Diệu Diệu thôi, em cũng biết rồi đó, bây giờ quy định nhiều, muốn vào trường tiểu học trọng điểm thì phải có nhà ở đúng tuyến.”

“Nhưng cũng không sao, Diệu Diệu học trường thường cũng được.”

“Cùng lắm sau này không có trường mà học thì đi làm công, ai bảo ba nó không có bản lĩnh.”

Tôi nhìn hộp cơm nóng hổi trước mặt, càng nghe càng cảm thấy nực cười.

Sao trước đây tôi không nhận ra anh mình khéo miệng đến thế.

Vừa tỏ thái độ không muốn chiếm lợi, vừa mô tả viễn cảnh con học trường thường rồi thua thiệt cỡ nào.

Tôi đẩy hộp cơm lại: “Phần cơm này đắt lắm, em không nuốt nổi.”

Nếu không phải vì lần này chị dâu quá quắt, có lẽ tôi vẫn còn tự lừa mình mà làm “túi máu” cho cả nhà.

Anh tôi vờ như không hiểu mà mở hộp cơm ra: “Em với mẹ còn giận nhau à? Mẹ thương em lắm, em không biết sao? Thôi ăn đi kẻo nguội.”

Trong hộp toàn là món tôi thích.

Nếu không có màn mẹ tôi trắng trợn đòi tiền hôm đó thì chắc bây giờ tôi còn nghĩ bà không thiên vị ai.

Tôi cũng tỏ ra ngây ngô: “Anh à, em biết anh không để ý đến cái nhà của em.”

“Khoản đó em yên tâm.”

“Với lại căn nhà ấy thật ra có người muốn mua rồi, thứ Bảy tuần này tụi em đi làm thủ tục sang tên.”

Sắc mặt anh tôi tối sầm, chỉ đáp: “Nhà của em, em tự lo liệu.”

6

Đến sáng thứ Bảy.

Tôi còn đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa ầm ầm đánh thức.

“Vưu Nghiên, mở cửa mau.”

Tôi mở choàng mắt.

Thật đúng như dự đoán.