Tết Này Có Khách

Chương 2



Toàn bộ thức ăn còn nóng hôi hổi bỗng đổ tung tóe xuống đất.

3

Tôi nghĩ một lúc.

Đây là lỗi của tôi.

Tôi nhận ra cứ một mực dốc lòng ra như thế chỉ làm chị dâu nghĩ tôi là kẻ dại rột.

Nên tôi đột ngột đứng dậy, túm tóc chị dâu đè xuống, định nhấn mặt chị ta xuống sàn: “Ai dạy chị lãng phí lương thực thế hả? Chút đạo đức bình thường cũng không có. Chị xin lỗi tôi hay là ăn hết chỗ cơm này, chị chọn đi.”

“Tôi có yêu đương hay không, tôi yêu ai thì liên quan quái gì đến chị? Có phải tôi đối xử tốt với chị quá nên chị tưởng chị là mẹ tôi chắc?”

Mẹ tôi thì kinh ngạc không nói nên lời, khi hoàn hồn lại thì bắt đầu khóc: “Hai đứa làm gì thế này!”

“Vưu Nghiên, buông chị dâu ra mau! Con còn biết lớn bé gì không hả!”

Tôi bật cười, trước giờ tôi chưa từng nghĩ mẹ mình sẽ bênh vực ai khác ngoài tôi, nhưng giờ thì thấy rõ.

Người bị mắng là tôi, người bị chỉ tay vào mũi là tôi, sao lại thành ra tôi không biết lớn bé?

Tôi lắc đầu: “Con muốn chị ấy xin lỗi con.”

Tôi rèn luyện thể lực thường xuyên nên sức rất lớn.

Chị dâu gỡ không ra thì tức đến đỏ mặt, chửi ầm: “Xin lỗi cái quái gì! Đừng có mơ! Cô ở trong nhà tôi mà không làm tròn bổn phận! Anh cô không kiếm được tiền, cô giàu thế chẳng lẽ không nên nuôi con anh cô à!”

“Cẩn thận tôi ly hôn với anh trai cô, để các người cả đời cũng không được gặp cháu!”

Tôi lại bật cười lần nữa, xưa nay tôi chưa từng nghĩ não chị dâu lại bất thường như vậy.

Con của anh chị, tôi thích là một chuyện.

Nhưng mang chuyện “cô không được gặp cháu” ra uy hiếp tôi, thì chi bằng chị ấy đâm thủng lốp xe tôi còn có vẻ đáng sợ hơn.

“Chị có giỏi thì ly hôn đi, chị không ly mới là tôi không coi ra gì đấy.”

“Chị nghĩ ra kế gì hay hơn chút đi, đừng lấy cớ này ra hù tôi.”

Nhưng mẹ tôi lại hoảng hốt.

Tôi quên mất chuyện này không uy hiếp được tôi, nhưng lại uy hiếp được bà.

Mẹ vội đứng dậy lôi kéo tôi: “Con mau buông chị dâu ra! Con xin lỗi chị đi!”

“Con chẳng phải có một căn nhà nằm trong khu học không ở đó sao? Con chuyển nhượng cho chị dâu coi như đền bù xin lỗi đi, dù gì cũng để Diệu Diệu dùng mà, con làm cô chẳng phải cũng nên có chút tấm lòng sao.”

Tôi lại cười thêm lần nữa, thì ra vẫn là muốn moi tiền tôi.

4

“Mẹ, mẹ có nhầm không? Căn nhà đó con mua mà không lấy một đồng nào của gia đình, là con tự mình bỏ tiền mua đứt.”

Chưa bao giờ tôi cãi lời mẹ trước mặt chị dâu, vì tôi vẫn nghĩ, trước mặt con dâu thì tôi phải giữ thể diện cho mẹ để con dâu tôn trọng bà.

Bà nghe thế thì không vui: “Cái gì của con với của mẹ, mẹ con còn phân biệt sao?”

Tôi không nhịn được nữa, bèn hít sâu một hơi: “Nên mẹ mới mở miệng là đòi căn nhà mấy trăm vạn của con hả?”

“Nếu việc tốt này có phần, mẹ cũng dẫn con theo với?”