Biết Tết này tôi sẽ dẫn bạn trai về, chị dâu tức đến mức lật cả bàn, chỉ thẳng vào mặt tôi gào lên:
“Vưu Nghiên! Hồi trước chính miệng em bảo không yêu đương, để tôi yên tâm sinh con. Giờ con tôi cần tiền, em không định lo nữa à?
Nhà em định lừa cưới hả!?
Tôi còn định giới thiệu em trai tôi cho em, em nhất mực không chịu. Vậy mà giờ lại vội vàng lôi đàn ông về nhà!”
Tôi nhìn chị dâu như nhìn kẻ mất trí, chỉ vào mớ hỗn độn dưới đất:
“Chị chọn đi — xin lỗi tôi ngay, hoặc tôi đè đầu chị bắt ăn sạch chỗ này.”
1 “Phì! Xin lỗi em, em là cái thá gì chứ? Con trai tôi là người thừa kế nhà họ Vưu này, dựa vào đâu mà em bắt tôi phải xin lỗi!”
Nghe đến ba chữ “người thừa kế”, đầu tôi như muốn nổ tung.
Nói thật thì, gia cảnh nhà tôi thật sự chẳng có gì đủ để gọi là “kế thừa” cả.
Bố tôi mê nghiên cứu khoa học, mấy năm trước đã theo đơn vị sang Nam Cực, ông gần như mặc kệ mọi chuyện ở nhà.
Mẹ tôi thì không thích đi làm, bà chỉ thích uống trà chiều, làm đẹp, tiền chi tiêu mỗi tháng đều do tôi chu cấp.
Còn anh tôi thì miễn bàn, tiền anh kiếm được còn không đủ nuôi cái xe của ảnh.
Tiền trong nhà đều do tôi làm ra.
Tôi cũng chưa bao giờ đòi hỏi gia đình này phải biết ơn hay gì cả.
Chỉ là không ngờ mình lại nuôi ra một con sói trắng mắt.
Chị dâu không phải không rõ tình hình nhà tôi. Cái “người thừa kế” mà chị ấy nhắc đến chắc từ lâu đã nhắm vào việc tôi không kết hôn, không sinh con, rồi sau này sẽ để lại tiền cho con chị ấy.