Thanh Quân nghe thấy hai từ thế nhưng, nguyên bản trái tim thả xuống lại đập nhanh hơn.
- Bản tôn rất tán thành, thế nhưng Lưu Nhi gần đây say mê một tên nam tử khác, biết làm thế nào.
Thanh Quân cả người đều bối rối, kỳ thật quan hệ với Diệp Lưu chỉ là không tệ, coi như bằng hữu, ở trong lòng Thanh Quân, cảm giác mình có thể thành công.
Tựa hồ Diệp Lưu đối với mình cũng có hảo cảm, nhưng nghe thấy câu này, Thanh Quân hoàn toàn không bình tĩnh lại được.
Lưu Nhi thế mà mê luyến nam tử khác, chuyện này sao có thể?
Lấy tính cách kia của Lưu Nhi, làm sao có thể mê luyến nam nhân khác?
Cũng chỉ có nam nhân khác mê luyến Ly Nhi mới phải.
- Lão tôn thượng, có phải có hiểu lầm gì đó không?
Thanh Quân nhịn không được hỏi, Diệp Lưu không phải loại người như vậy.
- Không có có hiểu lầm, vì chuyện này, cha con chúng ta huyên náo tối mày tối mặt, đối phương còn là một tên đầu trọc... đầu hói...
Phốc!
Thanh Quân kém chút phun ra một ngụm lão huyết, Lưu Nhi thế mà ưa thích một tên hói! Không có khả năng! Đây tuyệt đối không thể nào!
Lấy nhan sắc của mình, sao có thể bại bởi một tên nam nhân hói đầu được!
- Haiz, bản tôn cũng rất đau đầu với Lưu Nhi, nguyên bản các ngươi rất tương xứng.
Thanh Quân đột nhiên chắp tay nói ra:
- Lão tôn thượng, ta có thể làm chút gì đó không?
- Có lẽ Lưu Nhi là bị mê chặt, ngươi đi qua khuyên nhủ, nếu như thành công, vậy tất cả đều vui vẻ, đương nhiên... nếu thuận tiện xử lý tên đầu trọc kia luôn cũng được.
Nghe thấy còn có cơ hội, Thanh Quân trực tiếp đồng ý:
- Vâng! Lão tôn thượng, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng!
- Tốt nhất là như thế, cũng đừng làm bản tôn thất vọng! Ngụy Thường, dẫn y đi...
Chỉ thấy bên cạnh đột nhiên xuất hiện vòng xoáy màu đen, Ngụy Thường từ bên trong đi ra, cung kính nói ra:
- Vâng, lão tôn thượng.
Nhìn hai người tan biến.
Diệp Hoa nhíu mày, thật muốn đi xem màn kịch này, nếu quả thật có tình cảm liền tốt, nhưng nếu như chẳng qua là do tên Thanh Quân kia đơn phương, vậy liền không thú vị.
Ngụy Thường trực tiếp dẫn Thanh Quân tới Thái Kinh... cửa nhà Dạ gia.
- Ngay ở chỗ này mặt, ngươi tự xử lý đi.
Nói xong Ngụy Thường liền biến mất.
Thanh Quân nhìn trước mặt phủ đệ, Dạ phủ!
Cũng muốn nhìn thử một chút, là tên đầu trọc như thế nào, thế mà có thể lừa Diệp Lưu.
Lúc này Côn ca đang ngủ, hoàn toàn không biết tình địch đã giết tới cửa.
- Đại ca, đại sự không xong.
Dạ Côn:......
Từ khi Côn ca xuất đạo đến nay, nghe được nhiều nhất chính là đại sự không xong...
Ngươi nói có sốt ruột hay không, hơn nữa con hô vào lúc sáng sớm như thế.
Ngay cả Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi bên cạnh đều không còn gì để nói.
- Lại thế nào...
- Đại ca, bên ngoài mới vừa tới một người... nói là... nói là...
- Nói gì?
Dạ Côn đều phục.
- Nói là tình nhân cũ của Lưu Nhi tẩu tẩu...
Dạ Côn nằm ở trên giường lập tức mở mắt, Diệp Ly cũng giống như vậy, liền Nhan Mộ Nhi cũng thế...
Ba người liếc nhau, lập tức đứng dậy mặc quần áo vào.
- Ly Nhi, nàng lại gạt ta...
Dạ Côn nhịn không được nói ra, thê tử của mình chính là nữ lừa đảo a.
- Không phải ta, là Lưu Nhi lừa ngươi.
- Há, đúng, là Lưu Nhi, quả nhiên vẫn gạt ta, còn chưa xuất giá đâu! Liền giết tới một tên nhân tình, Ly Nhi nàng có tình nhân cũ hay không?
Diệp Ly trực tiếp nện cho Dạ Côn một thoáng, thế mà vu oan ta...
Đêm qua Diệp Ly còn đang suy nghĩ, trước đó không phải muội muội nói cùng một nam hài ở một chỗ sao... hình như còn có chút ý tứ kia.