- Vừa rồi ta nói với Tuyệt Thiên, chỉ cần các nàng không rời bỏ ta, vậy không ai có thể chia rẽ chúng ta được.
Chu choa, rất khí phách nha.
Nếu như phụ thân nghe được câu này, khẳng định sẽ tức điên.
Phu quân thật đủ ngay thẳng, mặc dù thẳng tái một chút, nhưng trong lòng vẫn rất ấm...
- Còn nữa, nếu như muốn đánh, Dạ Côn ta bồi tiếp, người nào không đánh người đó là cháu trai.
Dạ Côn hừ lạnh một tiếng, đánh cha vợ, Dạ Côn ta có thể làm.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu giật mình, thế này cũng quá kinh khủng đi, nếu như nói trước đó còn có thể cứu vãn được, như vậy câu nói kia liền không thể cứu vãn được nữa rồi.
Phu quân thật ngưu bức.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu liếc nhau một cái, song song lộ ra nụ cười, lá gan của phu quân vẫn lớn như vậy.
Như vậy hiện tại vấn đề tới, làm sao giải quyết nguy cơ trước mắt...
- Biểu lộ này của các nàng là sao, không tin ta? Ta nói cho các nàng biết, ta rất mạnh đó, ngay cả ta còn sợ bản thân ta.
Dạ Côn trêu chọc cười nói, cũng không muốn để cho thê tử lo lắng, nam nhân mà, áp lực để ở trong lòng là được, đừng để thê tử biết.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu làm người đứng giữa, kỳ thật rất khó, một bên là phụ thân, một bên là phu quân mình thích, tiểu hài tử mới làm lựa chọn, thê tử biểu thị đều muốn.
- Phu quân, phụ thân chúng ta rất nghiêm túc, ta sợ ngươi có chuyện gì ngoài ý muốn.
- Hừ hừ hừ, các nàng vẫn nên lo lắng cho phụ thân các nàng thì hơn.
Dạ Côn mới không yếu, ai xảy ra bất trắc còn nói không biết đây.
Lúc này Nhan Mộ Nhi bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, thở phì phì nói ra:
- Các ngươi đang làm gì!!!
- Mộ Nhi muội muội tới à, chúng ta đang tán gẫu đây.
Diệp Ly ôn nhu cười nói.
Nhan Mộ Nhi yêu kiều hừ một tiếng:
- Nói chuyện phiếm... đều ngồi trên đùi phu quân sao!!!
Đúng vậy... chỉ thấy Diệp Ly cùng Diệp Lưu ngồi ở trên đùi Côn ca, khiến Nhan Mộ Nhi rất chua, có chuyện tốt thế mà bỏ mình sang một bên, đôi tỷ muội này quá xấu rồi, mình phải đề phòng mới được.
Nhìn một chút xem, đều không có vị trí của mình.
Diệp Lưu ngượng ngùng đứng dậy:
- Các ngươi trò chuyện, ta về phòng trước.
Côn ca nhịn không được hướng phía Diệp Lưu vỗ:
- Ngày mai gặp.
Mặt Diệp Lưu lập tức đỏ bừng, tranh thủ thời gian chạy ra ngoài.
Diệp Ly lần đầu tiên nhìn thấy muội muội lộ ra thần thái tiểu nữ nhân.
Không đúng...
Trước đó không phải muội muội nói đã có hảo cảm với một người sao? Làm sao đột nhiên lại như vậy?
Hẳn cũng không phải thật có hảo cảm, chủ yếu là tên tiểu đầu trọc này, đúng là tỏa ra một loại mê người đặc biệt.
Lúc này Tuyệt Thiên đã bẩm báo toàn bộ lời nói của Dạ Côn lên, lão tôn thượng cũng không lên tiếng, chắc hẳn đang tức xì khói đi.
- Ha ha, tên nhóc Dạ Côn này, khẩu khí không nhỏ!
Diệp Hoa lạnh giọng nói ra.
- Lão tôn thượng, bước kế tiếp nên làm thế nào?
Tuyệt Thiên nhẹ giọng hỏi.
- Chờ tin tức bản tôn, bản tôn tự có biện pháp.
- Vâng
Lúc này trong Vô Hư Đế Quốc, Diệp Hoa ngồi phía trên hoàng tọa, mà phía dưới có một người trẻ tuổi đang quỳ.
Dáng vẻ đường đường, mày kiếm mắt tinh, rất có mùi vị thanh niên ưu tú.
Diệp Hoa chăm chú nhìn nam tử trước mắt, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi chính là Thanh Quân?
- Chính là tại hạ.
Thanh Quân cúi đầu nói ra.
- Nghe nói quan hệ giữa ngươi với nữ nhi của bản tôn không tệ.
Diệp Hoa tựa hồ có một ý kiến hay, nhếch miệng hiện ra nụ cười tà ác.
Thanh Quân cung kính nói ra:
- Quan hệ giữa tại hạ với Diệp Lưu quả thật rất tốt, lần này tới mặc dù đường đột, nhưng thực sự không nhịn được muốn nhìn Diệp Lưu một chút, đã rất lâu không có tin tức của Diệp Lưu.
- Như vậy à, quan hệ của các ngươi phát triển đến mức nào rồi?
Diệp Hoa tò mò hỏi.
Nghe thấy lão tôn thượng hỏi như vậy, Thanh Quân nuốt một ngụm nước bọt, cung kính nói ra:
- Lão tôn thượng, ta cùng Diệp Lưu đã tư định cả đời.
Nói xong cũng cuối thấp đầu, tim đập nhanh hơn...
Bởi vì căn bản không có việc này, nhưng Thanh Quân muốn nói như thế, như vậy sẽ có thể đi vào Diệp gia, cho dù là ở rể cũng được.
Diệp gia là tồn tại rất khủng bố, mà mình chính là phu quân của nữ nhi lão tôn thượng, về sau còn không đi ngang được sao?
- Đã tư định cả đời à?
Diệp Hoa mang theo ngữ khí dị dạng nói ra.
- Không được lão tôn thượng cho phép, ta đáng chết!!!
Thanh Quân tới một chiêu lấy lui làm tiến, trầm giọng quát.
Trong lòng Diệp Hoa đang nghĩ, ngươi quả thật rất đáng chết.
Bất quá lại cười nói:
- Thanh Quân, ngươi hiểu lầm, đây là chuyện tốt, sống chết gì chứ
Nghe thấy lão tôn thượng nói lời như vậy, Thanh Quân đều choáng váng. Thông qua khảo nghiệm dễ dàng như vậy?
- Ta...
- Kỳ thật bản tôn vẫn rất thích ngươi, bản tôn cũng không phản đối ngươi cùng Lưu Nhi lui tới, ngược lại... nếu các ngươi có kết quả, bản tôn sẽ rất cao hứng.