Một ông già mặt đỏ như gấc đánh rơi cái chén trên tay xuống đất vỡ tung toé. Ông ta đứng bật dậy, vừa đi vừa vỗ đầu nhăn nhó.
“Phải làm sao đây? Bọn họ sẽ đến đòi mạng ta mất…”
Cái lão già này chính là chủ khu chợ mà Quân đã ghé thăm. Sau khi hắn rời đi thì tên chủ quầy đã chạy đến khóc lóc kêu khổ.
Lão vốn là người buôn bán, tu vi chỉ cỡ Hoàng giai nhị đẳng, nghe kể lại bèn đoán chừng Quân không phải dạng tầm thường, nhưng có kẻ ngoại lai đến phá đám thì không nhịn được.
Lão liền tìm đến một người bạn cũ của mình nhờ giúp đỡ. Quả nhiên ông bạn già đánh hơi thấy có lợi bèn nhận lời ngay, cho con trai mình đi tìm người với ý đồ cướp của. Ai ngờ…
“Lão già! Con trai ta đâu?”
Bên ngoài vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ, sau đó là tiếng cửa đổ, tiếng kêu la của mấy người bị đánh đòn.
Một người dữ tợn, râu tóc xồm xoàm, lông mày vểnh ngược xông thẳng vào.
“Đâu rồi? Mau cút ra đây!”
“Đây rồi! Đây rồi! Ta đang định đến tìm ngươi…”
Lão chủ chợ vội vã chạy ra phân trần. Lão râu xồm vừa nhác thấy bóng đã nổi khùng.
“Ngươi nói tên đó chỉ là Võ giả thất đẳng. Vậy làm sao con ta lại chết? Ngươi nói mau!”
“Chẳng phải ta cũng mất một đứa cháu hay sao! Ngươi và ta đều bị hại mà.”
Đôi bên cùng kể khổ. Lão râu xồm bấy giờ mới bớtt hung hăng.
“Tên đó ở đâu? Ta phải băm vằm hắn ra!”
…
Quân đang ngồi tu luyện trong phòng thì bực mình mở mắt.
“Lại đến nữa!”
Hắn bước ra ngoài đối diện với hơn mười người, dẫn đầu là lão râu xồm. Cái tên chủ quầy đổ thạch hôm trước cũng đi theo.
“Chính là ngươi giết con ta?”
“Giết người? Ta từ phương xa mới tới còn chẳng biết ai là ai! Sao ông lại vô duyên vô cớ đến đổ tội lên đầu ta!”
Lão chủ chợ liếc mắt nhìn tên chủ quầy. Gã thấy vậy vội chỉ thẳng vào mặt Quân.
“Đúng là người này không sai được. Ta cam đoan chính là hắn!”
“Này ông già! Ông ở đâu kéo một đám người đến mở mồm ra nói ta giết người? Muốn bắt ta thì phải có bằng chứng, đừng có vu oan giá họa. Chẳng lẽ toà thành này vô thiên vô pháp như vậy hay sao?”
“Còn chối cãi! Đêm qua con trai ta đến chỗ ngươi để…”
Lão râu xồm nổi giận quát nhưng giữa chừng đột nhiên ngừng lại vì nhận ra mình đã lỡ lời. Quân không để cho ông ta sửa sai liền xen vào ngay.
“Ồ ồ! Chúng ta chẳng quen biết gì nhau đêm hôm đến chỗ ta làm gì? Hay là định ăn trộm ăn cướp? Ta nhớ ra rồi! Ông chính là chủ quầy đổ thạch hôm trước. Ta biết rồi, biết rồi!”
Hắn liếc mắt chỉ tay sang chỗ tên chủ quầy rồi la lớn.
“Các ngươi thấy ta chơi thắng được nhiều nên cấu kết với nhau, nửa đêm lén lút cho người đến giết người cướp của!”
“Giết người cướp của!!!”
Hắn la rất lớn, khắp trong ngoài khu nhà trọ đều nghe thấy. Ai cũng thò đầu ra ngoài xì xào bàn tán.
Quân được thể tiếp tục gào khóc.
“Mọi người thấy không? Ta thân cô thế cô đường xa vừa mới đến đây đã bị mấy kẻ độc ác này bày mưu hãm hại. Bây giờ lại còn bị đổ vấy tội giết người. Thử hỏi có còn đạo lý không? Hay là vì bọn chúng cậy đông cậy mạnh nên muốn làm gì thì làm, không xem ai ra gì, không cần biết trên đầu có ai!”
“Ta khổ quá mà!!!”
Hắn vừa gào vừa mếu. Đám đông càng lúc càng ồn ào chỉ trỏ, thầm cười trong lòng vì có kịch hay để xem.
Lão râu xồm mặt từ đỏ như gấc đã chuyển sang tím lịm, hai mắt long sòng sọc.
“Ta giết ngươi!!!”
Lão lao lên, bàn tay hoá thành khối đá đập thẳng vào đầu Quân. Nhưng không ngờ Quân đứng im chịu đòn rồi bay vút rơi xuống đất. Hắn ôm mặt đứng dậy còn gào to hơn.
“Là ông ta cố tình giết người! Là ông ép ta phải tự vệ!”
Lão râu xồm bất ngờ vì hắn vẫn sống sờ sờ. Nhưng hiện tại lý trí đã không còn kịp suy nghĩ, trong đầu chỉ muốn hắn chết mà thôi. Ông ta vung tay, một mũi thạch mâu xuất hiện đâm về phía Quân.
“COONG!”
Mũi mâu khựng lại khi đâm phải một bức tường sắt rồi cứ thế vỡ vụn. Quân đứng đằng sau nham hiểm.
“Đập hết!”
Bức tường sắt này chính là Đồ Huyết. Đồ Huyết tuân lệnh ngay, vọt tới tung một đấm chí mạng. Lão râu xồm liền ngưng tụ khiên đá trước mặt che chắn nhưng vẫn bị đánh hộc máu văng đi.
Ông ta bò dậy trợn mắt. Còn chưa hết bất ngờ khi có một tên Hoàng giai ngũ đẳng xuất hiện, thì càng hoảng hốt hơn khi nhận ra mình dễ dàng bị đấm gục như vậy. Rõ ràng ông ta là Hoàng giai lục đẳng kia mà. Chẳng lẽ thực lực hai bên chênh lệch vậy sao?
Lão râu xồm không cam lòng liền vận khí. Vô số thạch mâu hiện lên phóng như mưa về phía Đồ Huyết.
“Các ngươi mau giết hắn! Tên này để ta!”
Lão chủ chợ đã vào thế đâm lao phải theo lao, đành hô người xông đến. Nhưng được nửa chừng ai nấy đều biến sắc, khi bên cạnh Quân lại có một cao thủ xuất hiện.
Mar Ung hừ một tiếng, tức thì cả đám quỳ rạp trên mặt đất không dậy nổi. Có ba tên thổ huyết lăn ra chết ngay tại chỗ.
“Đồ Huyết! Xong chưa?”
“Xong ngay đây!”
Đồ Huyết nhảy lên không, hai tay hiện lên hư ảnh cuồng sư và mãnh hổ giáng xuống đánh vỡ hết thảy thạch mâu.
Lão râu xồm đập mạnh tay xuống đất, từ bốn phía trồi lên bốn thanh rìu lớn bổ vào. Nhưng Đồ Huyết được bao phủ trong một lớp cương khí trắng đục, nhìn kỹ còn thấy có những đường hoa văn màu bạch kim lấp lánh.
Đồ Huyết vận sức chấn vỡ bốn thanh rìu đá. Ngay sau đó gã lao xuống, Toái không quyền đấm thẳng vào ngực lão râu xồm, đánh ông ta nằm bẹp dí trên đất.
Quân bấy giờ mới lên tiếng.
“Ta chỉ phòng vệ chính đáng! Đây là các ngươi tự chuốc lấy! Ngoài ra còn phải bồi thường cho ta nữa!”
Nói xong hắn thu hết tất cả túi trữ vật của bọn chúng vào người rồi thản nhiên quay đi. Những tưởng đã xong chuyện nhưng không!
Một cỗ uy áp từ đâu giáng xuống nhằm thẳng vào hắn. Quân lập tức gồng mình chống cự. Hai đầu khối khuỵu xuống một chút, lưng cong lại, đất dưới chân lún sâu nửa gang tay nhưng nhất định không chịu bỏ cuộc.
“Đây là đạo lý đón khách của các ngươi hả?”
Hắn gầm lên, một cỗ khí thế cao cao tại thượng quét ngang ra xung quanh khiến không ít người hoa mắt ngã ngửa.
Quân đứng thẳng lưng, tay cầm Thượng nhân đăng tỏa sáng rực rỡ, mắt nhìn chằm chằm vào một thân ảnh đang lơ lửng trên không.
Đó là một nữ tu sĩ váy dài chấm gót. Áo xanh quấn ngang ngực để hở rốn và vòng eo thon gọn. Tóc quấn quanh đầu búi cao được cố định bằng một chiếc trâm dài có hình một bông hoa nhạc hương.
“Thì ra là Thượng nhân! Quả nhiên bất phàm!”
Cô gái mỉm cười thu lại uy áp của mình.
“Ta là Lang Tu, cận vệ của tộc trưởng Tộc Brao. Thay mặt tộc trưởng ta xin tạ lỗi với ngài!”
Vừa nói xong cô gái quay mặt về phía lão râu xồm, thò bàn tay trắng nõn ra bóp mạnh. Lão hoảng sợ tột cùng, chưa kịp thốt ra mấy tiếng xin tha mạng thì cơ thể đã nổ tung thành một bãi máu thịt nhoe nhoét.
Quân chứng kiến việc tàn sát của Lang Tu, thầm nghĩ dù ở đâu cũng vậy, đạo lý duy nhất luôn đúng chính là mạnh được yếu thua.
…
Ba người một chó cùng nhau tiến đến nơi ở của tộc Brao. Đây thực chất là một quả núi đá được tu sĩ đục khoét tạo thành rất nhiều kiến trúc lớn nhỏ với đủ hình dạng.
Có những “hang động” mà cửa hang cao tới hàng chục mét, thành hang được chạm khắc vô số hoa văn và hình khối tinh xảo.
Lại có những hang chỉ to bằng đầu người, bốc ra từng làn khói trắng nhạt cuốn vào gió rồi tan biến lên nền trời.
Xung quanh ngọn núi được san phẳng tạo thành một quảng trường rộng lớn nối thẳng với con đường trung tâm của toà thành. Hai bên đường đầy những ngôi nhà cao thấp bằng đá và đất đỏ buôn bán sầm uất nhộn nhịp.
Lang Tu dẫn Quân đến trước cửa lớn của ngọn núi thì dừng lại giới thiệu.
“Thượng nhân! Trước khi Lễ Tế thần diễn ra, mời ngài nghỉ lại nơi này. Ở đây còn mười vị Thượng nhân khác nữa, tất cả đều ở tầng hai!”
Bên trong có một cô gái khác trẻ hơn, mắt to tròn, tóc đen hơi xoăn dài đến ngang lưng. Cô mặc váy dài lệch vai màu tím than, để lộ bên vai trái trắng muốt có xăm hình một chiếc lông vũ.
“Đây là Y Vũ, người hầu của Thượng nhân!” Lang Tu nói.
Y Vũ kính cẩn nghiêng mình.
“Kính chào Thượng nhân! Tiểu nữ là Y Vũ! Mọi việc Thượng nhân cần đều có thể sai khiến tiểu nữ!”
“Được rồi! Ngươi dẫn Thượng nhân lên phòng nghỉ ngơi đi!”
“Dạ!”
Y Vũ nhanh nhẹn đi trước, Quân cất bước theo sau.
…
Phòng của hắn nằm ở tầng hai khu phía Đông, có một cửa số lớn nhìn ra bên ngoài. Căn phòng đá này rộng gần trăm mét vuông đầy đủ tiện nghi không thiếu thứ gì, thậm chí còn cả một phòng tắm nước nóng tự nhiên rất thoải mái.
Ba người khá hài lòng về chỗ này. Sau khi xem xét một vòng, Quân ngồi xuống bộ bàn ghế đá nhìn ra bên ngoài.
Y Vũ nhanh nhẹn pha ngay một ấm trà nóng. Hắn nhấp một ngụm rồi hỏi.