Khối thứ nhất mở ra chỉ là một viên linh thạch thượng phẩm. Tuy giá trị của nó đã gấp trăm lần cái giá bỏ ra, nhưng với người không thiếu tiền như hắn thì cũng bình thường thôi.
Hắn mở tiếp khối thứ hai. Lần này là một viên linh thạch màu đen tuyền, sờ vào thấy nóng như than.
“Hoả âm thạch! Thứ này ta biết. Ngoài tác dụng trợ giúp tu luyện Hỏa công thì có gì đặc biệt đâu?”
Quân thắc mắc. Bách lão thấy thế bĩu môi khinh bỉ.
“Ngu dốt. Nó là nguyên liệu chính để luyện chế một loại đan dược gọi là Ma hỏa đan. Sau luyện hóa có khả năng làm cho hỏa diễm trong cơ thể đột biến, sinh ra một tia ma hỏa vô hình. Khi chiến đấu có thể vô thanh vô tức xâm nhập vào cơ thế đối phương, thiêu chết từ bên trong! Và ta thì biết phương pháp để luyện chế! Hehe!”
Quân mừng rỡ liền cất ngay, chờ sau này đủ tài liệu sẽ dùng đến.
Khối thứ ba mở ra, bên trong là một cục đá nhỏ bằng hạt vải màu hồng nhạt.
“Đó là Lệ chi hạch. Tác dụng chỉ có một. Cường hoá linh thức!”
Đồ vật có tác dụng lên linh hồn rất quý giá. Mặc dù viên Lệ chi hạch này rất nhỏ nhưng giá trị lại vô cùng lớn, còn hơn cả nhặt được vàng.
Hắn cười toe toét rồi mở hòn đá thứ tư. Trái với tưởng tượng, bên trong lại chứa một giọt nước đặc sánh như sữa.
“Thứ này có tác dụng gì?” Quân hỏi.
“Đây là một loại linh nhũ vừa có thể luyện dược, vừa có thể luyện khí. Một giọt đó là đủ để tăng phẩm chất của đan dược hoặc pháp khí lên một bậc…”
Quân nuốt nước bọt. Hắn bây giờ chỉ đủ sức luyện được pháp khí thượng phẩm, nếu có giọt linh nhũ này thì việc có một thanh pháp khí cực phẩm là nằm trong bàn tay, lúc đó chiến lực sẽ mạnh hơn không chỉ hai, ba lần!
Hắn hồ hởi mở nốt khối đá cuối cùng. Nhưng trái ngược hoàn toàn với những gì tưởng tượng, bên trong lại là một mảnh xương hoá thạch.
Hắn cầm lên ngắm một hồi nhưng không tài nào phát hiện ra bí ẩn bên trong.
“Cái này là gì?”
“À…ta cũng không rõ lắm. Nhưng theo kinh nghiệm mấy nghìn năm của mình, ta cảm giác được mảnh hoá thạch này không tầm thường nên mới chọn mang về. Còn cụ thể ra sao chắc…sau này mới biết! Hihi!”
“Ông…”
Quân định chửi vài tiếng vì lãng phí mất một ngàn viên linh thạch hạ phẩm nhưng đã kịp ngậm miệng lại. Bốn thứ đồ kia là quá đủ rồi, còn mảnh xương hoá thạch này cứ vứt đấy chẳng vấn đề gì cả. Để cho lão già kia vui vẻ một chút thì mình cũng được nhờ.
“Lần này may nhờ Bách lão ra tay nên mới có thu hoạch lớn như vậy! Ta thật sự ngưỡng mộ kiến thức của ông!” Hắn bắt đầu nịnh nọt.
“Haha! Điều đó là đương nhiên! Nhớ năm xưa có hàng ngàn nhân tài quỳ gối cầu xin chỉ điểm ta còn không thèm liếc mắt. Tiểu tử nên biết đây là phúc phần của ngươi! Haha!”
…
Hắn cất tất cả vào nhẫn trữ vật, sau đó bắt đầu kiểm tra lại mọi thứ trên người một lần nữa.
Tu vi Võ giả thất đẳng đỉnh phong, Ngũ trọng đan điền, nội lực xấp xỉ Hoàng giai lục đẳng.
Nhục thân đã có thể chịu được pháp khí thượng phẩm chém lên người.
Kinh La thương cùng Bá vương thương pháp khi kết hợp lại uy lực đã gần bằng với Đấu pháp Huyền giai thượng phẩm. Ngoài ra còn Toái không quyền, Kim cang cương khí cũng đều là Đấu pháp Huyền giai, vượt trội hơn nhiều so với đa số tu sĩ Hoàng giai.
Đó là chưa kể đến con bài Tam hợp chỉ, nhưng hắn mới luyện được hai thức đầu, chỉ thứ ba dù tốn không ít công sức vẫn chưa thể thi triển.
Ngoài ra còn là sát chiêu năm mươi con khôi lỗi được trang bị súng tiểu liên, đủ sức càn quét mọi đối thủ từ Hoàng giai trở xuống. Cùng với đó là một thức hải Khai hải cảnh bán kính ba vạn mét.
Có thể nói dưới Huyền giai, hắn tự tin không sợ một ai, trừ phi đối thủ cũng có thủ đoạn nghịch thiên như hắn. Nhưng nếu đánh không lại, hắn vẫn còn Lăng vân bộ pháp và Độn phong thuật để bỏ chạy.
Tuy nhiên hắn chỉ giỏi cận chiến, pháp khí trên người cũng không có gì cả. Nếu kẻ địch có thủ đoạn tấn công từ xa hoặc giỏi khống chế, hắn vẫn lâm nguy như thường.
“Sắp tới tham gia Lễ Tế thần chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì. Ta dù tự tin cũng không dám nói là vô địch. Bách lão xem có cách nào để gia tăng thực lực không?”
“Cách đơn giản nhất là tìm một Đấu pháp lợi hại. Nhưng với ngươi thì khó quá!”
“Đúng là ta lâu rồi không có thứ gì phù hợp nên thà rằng cứ luyện thành thạo còn hơn là tốn thời gian vào những thứ kém hiệu quả. Nhưng ông đường đường là Thiên giai cường giả, kinh nghiệm đầy mình, nhẽ nào lại bó tay!”
“Hứ! Tiểu tử ngươi đúng là lẻo mép. Ta đương nhiên là có cách khác, nhưng hơi tốn sức…”
“Cách gì?” Hắn mừng rỡ liền hỏi.
Nhưng chưa kịp nói thêm thì bên ngoài phòng đột nhiên xuất hiện ba luồng khí tức. Một Hoàng giai tam đẳng, hai Hoàng giai nhất đẳng đang tiến lại gần.
Hắn lập tức ra lệnh cho Đồ Huyết, Tiểu U và Mar Ung lánh mặt vào trong pháp trận.
…
Ba tên áo đen thoắt cái đã xông thẳng vào phòng, thấy Quân đang ngồi bên cạnh một bàn trà, ung dung rót đầy bốn chiếc chén.
“Các vị mời ngồi! Không biết đêm khuya đến tìm ta có chuyện gì không?”
Người áo đen đứng đầu thoáng bất ngờ một chút vì bị đối phương phát hiện, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh vào thẳng vấn đề.
“Giao tất cả mọi thứ cho ta, ngươi có thể yên ổn ở lại đây!”
“Vậy đảo ngược lại đi! Các ngươi giao đồ cho ta rồi sẽ được toàn mạng ra về!”
Quân mỉm cười uống hết ly trà. Tên đứng đầu nheo mắt. Hai tên đứng sau thấy vậy liền xông lên.
Một kẻ cầm đao chém tới. Một kẻ lại lấy kiếm ra đâm.
Quân nhanh như cắt bật dậy, tung ngay hai đấm cứng hơn kim thiết. Đao kiếm và chạm với song quyền liền gãy vụn. Hắn xoay người, túm cả hai tên đập mạnh xuống đất đánh cho bất tỉnh.
Tên cầm đầu giật mình không nghĩ tới Quân lại nghiền ép hai tên thuộc hạ nhanh như vậy. Bọn chúng vốn không muốn gây náo loạn nên khi ra tay chưa tung hết sức, nghĩ rằng đối phương là một Võ giả thất đẳng thì tốn mấy hơi đâu. Không ngờ lại lật thuyền trong mương.
Nhưng sự đã rồi, gã lập tức điều động Thổ nguyên lực bao bọc cánh tay, hóa thành một cự quyền khổng lồ xông tới.
Quân khinh thường vung tay đấm thẳng vào đối chiến nhưng kinh ngạc phát hiện ra đám đất trông bình thường này lại sền sệt như bùn, kình lực của hắn bị phân tán hết bảy, tám phần. Hơn nữa ngay khi va chạm cánh tay của hắn liền bị hút ngập sâu trong đám nhầy nhụa không rút ra được.
Lần đầu tiên quyền kình của hắn vô tác dụng.
“Haha! Biết ngay mà! Dám chơi cứng với ta! Ngu dốt!”
Tên cầm đầu cười ha hả. Khối đất của gã nháy mắt trở nên to đùng, ôm trọn lấy cả người Quân chỉ chừa lại mỗi cái đầu.
Hắn bỗng nhiên hóa thành một bức tượng đất trơ trơ bất động.
Quân thử vùng vẫy nhưng cái thứ này sền sệt nhầy nhụa, vừa mềm dẻo lại vừa dai, dính chặt lấy người không sao thoát ra được.
Đối phương chụp bàn tay vào đầu Quân quát lớn.
“Cố gắng vô ích! Ngươi từ đâu đến? Kẻ đằng sau là ai?”
“Đoán xem!”
“Vậy thì chết đi!”
Gã gằn giọng, bàn tay biến thành chiếc búa bằng đá giơ cao đập thẳng vào đầu Quân.
“COONG!!!”
“Hử?”
Tên áo đen giật mình, cái đầu của Quân vậy mà cứng hơn sắt thép không hề suy suyển một chút nào.
“Muốn chơi cứng với ta à? Đồ ngu!”
Hắn cười. Đối thủ nhận ra không ổn vội lùi lại. Khối đất bao quanh người Quân không biết bằng cách nào lại dần trở nên khô quắt, hắn chỉ cựa nhẹ một cái thì đã vỡ nát như gạch vụn.
“Ngươi…làm sao thoát ra được?”
“Nếu không còn chiêu gì thì ngươi chết được rồi!”
Đối phương giận dữ đập mạnh tay xuống sàn, vô số bùn nhão từ bốn phía lao đến hòng dìm chết Quân. Nhưng hắn chỉ cười nhẹ xoè bàn tay, một ngọn lửa đỏ hồng bùng phát ra.
Bùn nhão vừa gặp phải lửa nóng liền bốc hơi hết sạch nước, trở nên khô giòn như gạch rơi lã chã trên sàn nhà.
Quân vọt đến đâm bàn tay vào bụng kẻ địch móc lấy Nguyên đan trước ánh mắt hoảng sợ và bất lực của gã.
Xong xuôi hắn vung lửa thiêu ba cái xác dọn dẹp sạch sẽ hiện trường.
…
“Miệng ông cũng thối quá rồi, vừa nói xong đã có người tìm đến cửa!”
“Khà khà! Bản toạ nói chưa sai bao giờ! Đấu pháp của ngươi ưu điểm là cương mãnh. Nhưng đó cũng chính là nhược điểm, cứng quá dễ gãy, gặp đấu pháp ôn hoà sẽ trở nên vô dụng!”
Quân gật gù. Hắn có thể dùng Toái không quyền đối cứng với Hoàng giai lục đẳng, nhưng lại dễ dàng bị khắc chế khi chỉ đối mặt với một tên Hoàng giai tam đẳng.
“Vừa rồi chắc ngươi đã nhận ra Đấu pháp mà tên kia sử dụng là sự kết hợp của hai loại Nguyên lực khác nhau.” Bách lão nói tiếp.
“Dùng Thổ nguyên lực và Thủy nguyên lực pha trộn tạo ra bùn nhão, vừa phân tán đi quyền kình của ta, lại vừa dùng nó khống chế ta! Ta đã dùng Huyết u hỏa đốt sạch nước khiến bùn hóa thành đất khô mất đi tính mềm dẻo để khắc chế lại!” Quân gật đầu.
“Đúng vậy. Đó chính là cách ta định nói với ngươi! Dù tu vi của tên kia và đẳng cấp Đấu pháp không cao nhưng nhờ biết cách phối hợp và vận dụng triệt để điểm mạnh, điểm yếu mà tạo ra được một kỹ năng mới phù hợp với bản thân, phát huy tối đa hiệu quả trong thực chiến. Ta gọi nó là chiến kỹ!”
“Chiến kỹ???”
Quân tò mò, khái niệm này bây giờ hắn mới nghe lần đầu.
“Chiến kỹ không phải pháp quyết. Pháp quyết cũng không phải chiến kỹ. Nó là cách mà một tu sĩ sử dụng các pháp quyết của mình.”
Bách lão nói tiếp.
“Không có pháp quyết nào là hoàn mỹ. Cho dù Thiên giai thì cũng đầy rẫy khuyết điểm. Tu sĩ vốn không thể tìm được pháp quyết hoàn mỹ để sử dụng, mà phải sử dụng pháp quyết một cách hoàn mỹ nhất. Uy lực của một đòn đánh ra, sáu phần tự do bản thân nó, bốn phần là ở người sử dụng!”
“Ta hiểu rồi. Pháp quyết là vật chết, người là vật sống. Cùng một chiêu thức nhưng có người yếu người mạnh. Cùng một người nhưng luyện pháp quyết này thì được, pháp quyết khác thì không! Mạnh hay yếu là ở ta! Cách ta mang nó vào thực chiến, biến nó thành của mình chính là chiến kỹ!”
“Haha! Hiểu thế là tạm được! Mấy đấu pháp của ngươi vốn đã lợi hại, nếu biết kết hợp với nhau thì uy lực sẽ lớn hơn rất nhiều! Còn nữa, linh thức của ngươi đã đủ mạnh, có thể luyện tầng thứ hai của Khai tâm ma pháp – Ngũ hành bàn rồi. Đó sẽ là con bài sát thủ không ai ngờ tới…”
Hai người thức thâu đêm nói về những ý tưởng mới, không biết rằng bên ngoài kia có kẻ đang vì chuyện đêm nay mà tính sổ lên đầu mình.