Tang Du

Chương 6



Nhìn qua, con bé chỉ tầm tám, chín tuổi.

Bành Nhai Tử giơ tay chỉ vào nó, mặt nghiêm túc nói:

"Con gái tôi."

Sau đó, hắn gằn giọng:

"Có khách đến, mày còn không mau gọi chị đi?"

Bé gái ngẩng đầu lên nhìn tôi, giọng nhỏ xíu, rụt rè gọi:

"Chị…"

Tôi khẽ cau mày, nhìn con bé đang quỳ gối giặt đồ trước cái chậu to quá khổ.

Dù khuôn mặt nó có phần ngây dại, da dẻ đen sạm, người dơ bẩn,

Nhưng đôi mắt tròn to, ngũ quan nhỏ nhắn, hoàn toàn không giống tên đàn ông mặt rỗ trước mặt tôi.

So với cái mũi tẹt, môi dày của hắn.

Tôi có thể khẳng định chắc chắn:

Con bé này không phải con ruột hắn.

Tôi giả vờ hỏi:

"Anh Bành, sao không thấy chị dâu đâu nhỉ?"

Hắn cười hề hề, sau đó lỡ miệng:

"Tôi còn chưa… À không, mẹ nó c.h.ế.t rồi. Lúc đẻ nó ra bị khó sinh."

Hắn liếc con bé, hất cằm về phía nó.

Bé gái cụp mắt xuống.

Hắn vừa nói gì?

Ban đầu định nói chưa lấy vợ sao?

Tôi giả vờ tỏ vẻ tiếc nuối, liên tục nói lời chia buồn.

Nhưng Bành Nhai Tử vẫn cười cợt, không hề có chút đau buồn nào khi nhắc đến "người vợ quá cố".

Chưa từng cưới vợ, nhưng không biết từ đâu mang về một đứa bé gái để nuôi.

Rõ ràng không phải để nối dõi tông đường.

Chẳng lẽ…

Tôi chợt nghĩ đến một khả năng đáng sợ.

Dạ dày như co rút lại vì buồn nôn.

Tôi quay sang nhìn con bé một lần nữa.

Nó vẫn cúi gằm mặt, tiếp tục vò quần áo trong chậu một cách vô cảm.

Tôi nhớ lại mình lúc nhỏ.

Năm tôi được nhận nuôi, cũng chính bằng tuổi nó.

Một suy nghĩ lặng lẽ nảy lên trong đầu tôi.

"Sau khi nhiệm vụ kết thúc, có lẽ mình sẽ đưa con bé rời khỏi đây."

Ý nghĩ muốn đưa con bé đi vừa hiện ra khiến tôi có chút hoảng hốt.

Tôi thầm nghĩ mình điên rồi sao?

Tôi là một sát thủ.

Làm gì có chuyện lo chuyện bao đồng như vậy.

Bữa trưa là những món ăn mua sẵn từ chợ, Bành Nhai Tử sai con bé ra cổng làng mua về.

Khi chúng tôi ngồi vào bàn, con bé vẫn không dám ngồi xuống.

Bành Nhai Tử khó chịu, gắt nhẹ:

"Mau ngồi xuống!"

Sau đó quay sang giải thích với tôi:

"Con bé nhát lắm, chắc là sợ người lạ thôi."

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu nó, rồi rút từ trong túi ra một viên sô-cô-la nhân mềm, đưa cho nó.

Không phải loại đắt tiền, nhưng là loại tôi luôn thích từ nhỏ đến giờ.

Tôi luôn mang theo bên mình một ít.

Con bé rón rén đón lấy, lí nhí nói:

"Cảm ơn chị."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi đột nhiên cảm thấy xót xa.

Vừa rồi, khi xoa đầu con bé, tôi đã chạm vào những vết sưng nhỏ li ti trên da đầu nó.

Những vết u cục…

Tôi ngước lên, thoáng chạm phải ánh mắt của Bành Nhai Tử.

Hắn đang nhìn tôi, vẻ khó hiểu.

Có lẽ hắn khó chịu vì tôi đối xử tốt với con bé.

Ngay lúc đó—

Cốc! Cốc! Cốc!

"Bành Nhai Tử! Mở cửa!"

Một giọng nói vang lên đầy uy quyền.

Bành Nhai Tử lập tức đặt bát xuống, bật dậy như một cái lò xo.

Hắn khom lưng, vội vã chạy ra mở cửa.

Tôi cũng đứng dậy, tò mò nhìn ra sân—

Là ai mà khiến hắn cuống quýt đến vậy?

Không giống giọng của lão trưởng làng.

Cánh cửa bị mở ra.

Một mùi tanh tưởi nồng nặc…

Mùi máu…

Tràn vào không khí.

Một gã đàn ông cao lớn, cởi trần bước vào.

Bành Nhai Tử khúm núm đi theo sau hắn, cung kính như đang hầu hạ chủ nhân.

"Cửu ca, anh vửa đi săn về à?" Hắn dè dặt hỏi.

Gã đàn ông được gọi là Cửu ca khẽ gật đầu, giọng trầm thấp:

"Ông già nói có con đàn bà đi lạc, đang ở nhà mày?"

Lúc này, tôi đã bước ra khỏi sảnh chính.

Hai người đồng loạt quay sang nhìn tôi.

Bành Nhai Tử vội vàng giới thiệu:

"Đây là Cửu ca. Cửu ca, đây là cô gái đến làng mình nghỉ trọ, tên Tang Du."

"Tao tên Bành Cửu Căn."

Gã đàn ông trầm giọng nói, ánh mắt nhìn tôi lạnh lùng như dã thú.

Hàng chân mày nhạt đến gần như không có, đôi mắt mang theo sự tàn nhẫn và độc ác như một con sói săn mồi.

Hắn không dễ đối phó.

Bành Nhai Tử nịnh nọt cười cười:

"Hay là để cô ấy qua nhà Cửu ca ở? Nhà anh rộng rãi hơn mà."

Tôi vẫn giữ nụ cười bình thản, im lặng quan sát.

Bành Cửu Căn hờ hững phất tay:

"Không cần. Nhà tao chật rồi, tao chỉ đến xem thử thôi."

Bành Nhai Tử tiếp tục mời hắn vào ăn cơm, nhưng hắn từ chối.

Ngay lúc đó.

Từ nhà bên cạnh, bỗng vang lên tiếng hét chói tai của một người phụ nữ.

Là tiếng gào khóc tuyệt vọng, đan xen với tiếng van xin và tiếng chửi rủa của đàn ông.

Tôi khẽ cau mày.

Bành Cửu Căn thấy nét mặt tôi khẽ thay đổi, liền bật cười.

Hắn nhìn tôi, chậm rãi nói:

"Đàn bà cưới về, cũng giống như ngựa mua về. Muốn cưỡi thì cưỡi, muốn đánh thì đánh.”

“Cô em đừng sợ, ở quê chúng tôi, tình cảm vợ chồng càng đánh nhiều càng sâu đậm."

Tôi mím môi, cười nhạt, không đáp.

Bành Nhai Tử cũng cười nịnh hót, tiếp lời:

"Đúng đúng! Ông bà ta cũng nói rồi, vợ thì phải ‘đánh’ mà bột thì phải ‘nhào’!"