Tang Du

Chương 5



Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng tin rằng bọn chúng sẽ thành thật dẫn đường cho tôi.

Vậy nên, tôi đã dùng một chút kỹ thuật tâm lý đơn giản.

Giữ cổ tay người phụ nữ.

Chỉ là để cảm nhận nhịp tim của bà ta.

Chỉ cần xe đi ngang qua nơi bà ta đang giấu diếm điều gì đó,

Mạch đập của bà ta chắc chắn sẽ tăng tốc không thể kiểm soát.

Xe vừa băng qua cây cầu, tôi chậm rãi nói:

"Dừng xe."

Tên đầu trọc lập tức đạp phanh.

Tôi mỉm cười, chân thành nói:

"Cảm ơn hai người đã đưa tôi đến đây."

“Nhưng tôi ghét nhất những kẻ vừa ngu, vừa thích giở trò.”

“Vậy nên…”

“Giờ đến lượt tôi, tiễn hai người lên đường gặp hai tên kia rồi.”

Xử lý xong người phụ nữ và tên đầu trọc, tôi giấu xe vào chỗ kín, rồi nghỉ ngơi một lúc trên xe trước khi bắt đầu đi bộ về phía làng.

Lúc này, thân phận của tôi vẫn là một du khách ba lô.

Một kẻ lạc đường trong chuyến du ngoạn, muốn tìm chỗ ngủ qua đêm trong làng.

Ngôi làng nằm trên một sườn núi, bốn phía đều là những dãy núi dốc đứng.

Chỉ có một con đường nhỏ duy nhất dẫn từ làng xuống cây cầu đá, rồi ra đường lớn.

Nếu có ai muốn bỏ trốn khỏi làng, chắc chắn phải đi qua con đường này.

Nhưng từ vị trí cao trên sườn núi, dân làng có thể dễ dàng quan sát mọi thứ bên dưới.

Khi tôi đến gần, một số người trong làng đã phát hiện ra tôi.

Lúc đầu, bọn chúng ngồi rải rác hút thuốc, nhưng khi nhìn thấy tôi, tất cả đồng loạt đứng dậy, ánh mắt chằm chằm dán vào tôi không rời.

Tôi cũng quan sát ngôi làng.

Bên ngoài làng, đa số là đàn ông.

Lác đác vài bà lão đầu quấn khăn xanh, dáng vẻ khắc khổ.

Nhưng phụ nữ trẻ, hoặc ở độ tuổi ba, bốn mươi.

Tuyệt nhiên không thấy bóng dáng một ai.

Chỉ có hai khả năng.

Một, ngôi làng này quá nghèo, toàn thanh niên ế vợ.

Hai, đàn bà con gái trong làng… đều bị nhốt trong nhà, không được phép ra ngoài.

Tôi chợt nhớ lại lời đe dọa cuối cùng của tên râu ria trước khi chết.

"Mày đã bước vào làng này thì đừng mong còn đường ra."

Ha! Tôi thật sự muốn xem thử, trong cái làng này, rốt cuộc có thứ quái vật gì đang ẩn nấp.

Đột nhiên, mấy gã đàn ông với vẻ ngoài bặm trợn, ánh mắt dâm tà, từ trong làng chạy xuống.

Chúng nhanh chóng bao vây quanh tôi, cười cợt nhìn tôi từ đầu đến chân.

Tôi mỉm cười thân thiện, giọng nhẹ nhàng hỏi:

"Xin hỏi, đây là đâu vậy?"

Một tên nhuộm tóc vàng, nhếch mép hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cô em bị làm sao thế?"

Tôi bình tĩnh kể lại câu chuyện đã chuẩn bị trước, rằng tôi là một du khách lạc đường, cần tìm chỗ ngủ qua đêm, sáng mai sẽ có bạn bè từ thị trấn đến đón.

Mấy gã đàn ông nhìn nhau, ánh mắt trao đổi một tia mờ ám, khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ quái.

Rồi, chúng đồng thanh hét lên:

"Được chứ! Được chứ! Hoan nghênh cô em vào làng!"

Sau đó, cả đám tranh nhau lôi kéo tôi đi vào trong.

Không lâu sau, một người đàn ông mắt híp, miệng ngậm điếu thuốc láo nháo bước ra từ trong làng.

Một tên khác, mặc áo khoác xám, vỗ vai tôi, cười nói:

"Đây là trưởng làng."

Tôi gật đầu, lễ phép mỉm cười với lão trưởng làng, giới thiệu tên mình:

"Cháu tên là Tang Du, đến đây du lịch."

Lão nheo mắt nghe xong, khóe miệng nhếch lên, để lộ một hàm răng xỉn vàng, lởm chởm vì thuốc lào.

Lão đưa tay ra, giọng kéo dài, đầy ám muội:

"Hoan nghênh cháu đến Phong Trại. Bọn ta nhất định sẽ tiếp đón chu đáo, đúng không nào?"

Nói rồi, lão đảo mắt nhìn quanh đám đàn ông xung quanh.

Bọn chúng đồng loạt cười cợt, hùa theo gật đầu.

Lão lắc lắc bàn tay đang lơ lửng giữa không trung, ý bảo tôi sao còn chưa bắt tay.

Tôi miễn cưỡng đưa tay ra.

Lão lập tức chộp lấy, hai ngón cái cọ cọ trên mu bàn tay tôi.

"Tang Du… Tang Du… Tên hay lắm! Trong làng cũng có rất nhiều cây dâu và cây du đó nha!"

Lão cười khanh khách, rồi quay sang một tên mặt rỗ, nhìn qua đã thấy bẩn thỉu, hỏi:

"Bành Nhai Tử, tối nay con bé ngủ ở nhà mày nhé, được chứ?"

Nói rồi, lão nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, lôi về phía gã đàn ông kia.

Tôi ngước lên nhìn.

Tên Bành Nhai Tử này, khi nghe đến tên mình, cả mặt hắn lập tức sáng lên, hớn hở không che giấu nổi.

Tôi cúi đầu, nhẹ giọng gọi:

"Chào anh Bành."

Tên Bành Nhai Tử gật đầu lia lịa.

Lúc này, lão trưởng làng mới chịu buông tay tôi ra.

Lão ra lệnh cho Bành Nhai Tử dẫn tôi về nhà hắn nghỉ ngơi.

Tôi lặng lẽ đi theo hắn, từng bước từng bước tiến vào làng.

Đi được nửa đường, tôi quay đầu lại nhìn

Đám đàn ông ở cổng làng vẫn còn đứng đó, bao gồm cả lão trưởng làng.

Chúng vẫn nhìn chằm chằm theo tôi, trên mặt nở nụ cười ghê tởm như lũ kẻ bệnh hoạn.

Tôi cũng mỉm cười thật tươi với lão trưởng làng.

Bởi trong đầu tôi đang cân nhắc.

Đôi tay mà lão lấy để chạm vào mình nên cắt đứt… hay đốt sạch mới tốt đây?

Nhà của Bành Nhai Tử là kiểu tứ hợp viện phổ biến trong những ngôi làng miền núi Tây Bắc.

Vừa bước vào sân, tôi thấy một bé gái, đang ra sức giặt quần áo trong một chậu nhựa to gần bằng nửa người nó.