Mặt trời còn chưa lên khỏi ngọn dừa, nhưng pháo đài Sa Đéc đã rộn rã. Mùi thuốc súng khét lẹt của trận chiến đêm qua hòa lẫn với mùi bùn đất nồng nồng của "Ngư Lôi Phù Sa". Trong phòng chỉ huy, không còn sự căng thẳng của một cuộc hội ngộ thượng đỉnh. Chỉ còn lại sự mệt mỏi và một mối lo chung. Cường 'Hỏa Long' ngồi phịch xuống ghế, hắn ta đã tống hết lửa giận vào trận đánh, giờ chỉ còn lại sự kiệt sức. Lão Tướng Tám Dân đang lau chùi khẩu súng trường cũ kỹ của mình, một sự im lặng đáng sợ. Đại tá Long là người phá vỡ sự im lặng. Ông trải tấm bản đồ miền Tây ra bàn. "Chúng ta đã thắng một trận," ông nói, giọng nói trầm ổn. "Nhưng chúng ta đã chọc thẳng vào tổ ong bắp cày. Lũ Mắt Đen sẽ không để yên. Cái lồng sụp, nhưng Sài Gòn vẫn còn đó. Chúng sẽ quay lại, và lần này, chúng sẽ không xem chúng ta là lũ chuột nữa." Lão Tướng Tám Dân ngẩng đầu lên, khẩu súng đã được lau bóng loáng. "Ông nói đúng. Pháo đài Sa Đéc của tao, giờ đã là cái gai số một trong mắt chúng nó. Tao không còn là 'trung lập' được nữa." Lão ta nhìn Tuấn, rồi lại nhìn Đại tá Long. "Chúng mày đã trả 'cái nợ' bằng một chiến thắng. Giờ, chúng ta nói chuyện tương lai." Đại tá Long gật đầu. "Tôi đề nghị một Liên Minh Thống Nhất. Không còn là Tây Đô hay Sa Đéc. Mà là một mặt trận chung." "Nói thì hay lắm," Lão Tướng cười khẩy. "Ai chỉ huy? Mày, hay tao? Lính của mày, hay lính của tao?" Đây là một vấn đề muôn thuở. Tuấn, người đã im lặng nãy giờ, bỗng lên tiếng. "Không ai chỉ huy ai cả. Chúng ta sẽ làm theo sở trường của mình." Anh chỉ vào bản đồ. "Cần Thơ, với Hạm Đội Phù Sa, là hậu phương. Là nơi gieo mầm, là Viện Chế Tác, là 'cái bụng' của chúng ta." Anh chỉ vào Sa Đéc. "Nơi này, là 'Pháo Đài Phương Bắc'. Đây là tiền tuyến, là 'nắm đấm' và là 'tấm khiên' hứng chịu mọi đợt tấn công từ Sài Gòn. Nơi này, không ai rành bằng Lão Tướng. Ông, sẽ là Tư lệnh Mặt trận Phía Bắc." Anh chỉ vào Cường. "Anh, là lực lượng phản ứng nhanh. Hỏa Long Quân sẽ đóng quân tại đây, dưới sự điều phối chung, để hỗ trợ Lão Tướng." Anh chỉ vào Đại tá Long. "Và Đại tá, sẽ là Tổng Chỉ Huy, điều phối tất cả. Không phải là ra lệnh, mà là kết nối các mặt trận lại." Một cơ cấu hợp lý, tôn trọng tất cả các bên. Lão Tướng Tám Dân nhìn Tuấn hồi lâu. Lão ta đã sống qua hai chế độ, lão ta hiểu lòng người. Thằng nhóc kỹ sư này, nó không chỉ có cái đầu. Nó còn có một trái tim biết tôn trọng. "Được," Lão Tướng đứng dậy. Lão ta không nhìn Tuấn. Lão ta quay sang Đại tá Long, người đồng cấp, cũng là kẻ thù cũ của mình. Lão ta chìa bàn tay chai sần, thô ráp của một người lính Biệt Động Quân ra. Đại tá Long, không một chút do dự, nắm lấy bàn tay đó bằng bàn tay của một người lính Quân đội Nhân dân. Cái bắt tay trên sông Tiền. Không có máy quay, không có tuyên ngôn. Chỉ có mùi thuốc súng và một lời thề im lặng. Liên Minh Thống Nhất Miền Tây đã chính thức được khai sinh.