Mặt trời còn chưa mọc, nhưng "Phù Sa Hạm" đã sáng rực ánh đèn. Không khí khẩn trương bao trùm cả hạm đội. Quyết định đã được đưa ra: không lùi bước. Trong phòng chỉ huy, Tuấn, Vy và Giáo sư Bách làm việc như một cỗ máy. Họ đối chiếu tấm bản đồ thu được từ Bá Hộ Sáu với những tần số vô tuyến còn hoạt động mà Vy đã dò được. "Đây," Vy chỉ vào hai chấm đỏ trên bản đồ Đồng bằng Sông Cửu Long. "Hai tín hiệu mạnh nhất không thuộc về Mắt Đen. Một ở Sa Đéc, Đồng Tháp. Tín hiệu được mã hóa rất cổ, nhưng kiên cố. Tần suất phát sóng đều đặn. Họ rất có kỷ luật." "Chấm còn lại," cô chỉ về phía Bến Tre. "Hỗn loạn. Tiếng súng, tiếng la hét. Có vẻ như... họ đang bị tấn công." "Mắt Đen đã hành động," Tuấn nói, giọng lạnh đi. "Chúng không chỉ nhắm vào chúng ta, chúng đang càn quét tất cả." Anh quay sang Vy. "Soạn thảo một bức điện thư. Không mã hóa. Phát trên tần số khẩn cấp toàn miền." Anh hít một hơi thật sâu. Anh không còn là Tham mưu trưởng của Tây Đô nữa. Anh đang nói với tư cách là một Người Thức Tỉnh. "BỨC ĐIỆN THƯ CHUNG GỬI MIỀN TÂY," "Gửi tất cả những người còn sống, gửi tất cả những Lãnh chúa, tất cả những Người Thức Tỉnh đang chiến đấu. Tôi là Tuấn, từ Tổng Căn Cứ Tây Đô. Kẻ thù từ Sài Gòn, quân Mắt Đen, đã lộ diện. Chúng không đến để cướp bóc. Chúng đến để 'Thanh Tẩy'. Chúng coi những Người Thức Tỉnh như chúng ta là 'Nhiên liệu Huyết thanh'. Tiền Đồn Thần Nông đã thất thủ. Bến Tre đang kêu cứu. Chúng đang săn lùng tất cả chúng ta. Tây Đô kêu gọi một liên minh. Chúng ta có Ngân Hàng Hạt Giống, có Hạm Đội Phù Sa, có gần năm ngàn quân. Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Đoàn kết thì sống. Chia rẽ, tất cả sẽ bị 'thanh tẩy'." Bức điện thư ngắn gọn, đánh thẳng vào nỗi sợ hãi và hy vọng, được phát đi, lặp đi lặp lại, vang vọng khắp các kênh sóng của miền Tây. Trong lúc đó, hành động quân sự được triển khai ngay lập tức. Họ sẽ không ngồi chờ câu trả lời. "Cường!" Đại tá Long ra lệnh. "Cậu và Tư lệnh Hạnh (Chị Hai Hạnh) sẽ dẫn Cái Búa Tiên Phong. Toàn bộ Hỏa Long Quân và Hạm đội Tuần tra Vàm Cống sẽ lập tức nhổ neo, ngược dòng, tái chiếm Tiền Đồn Thần Nông bằng mọi giá. Chúng ta phải lấy lại cửa ngõ của mình!" Cường 'Hỏa Long' gầm lên một tiếng sảng khoái. "Cuối cùng cũng đến lúc! Đi thôi!" Hạm đội chiến đấu chủ lực, tinh nhuệ nhất, gầm rú, rời khỏi Cần Thơ, lao đi như một mũi tên lửa, để lại "Phù Sa Hạm" khổng lồ ở lại phía sau. "Còn chúng ta?" Tuấn hỏi Đại tá Long. "Chúng ta," Đại tá Long nói, "sẽ bảo vệ 'mầm'. Và chờ đợi câu trả lời của những người bạn mới."