Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 89: Hội Đồng Chiến Tranh



Chương 89: Hội Đồng Chiến Tranh

Trong phòng chỉ huy tối cao trên "Phù Sa Hạm", không một ngọn đèn nào được bật. Ánh sáng duy nhất đến từ màn hình chiến thuật, hắt lên những gương mặt đanh lại của Hội đồng Lãnh đạo Tây Đô.
Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng "tít" cuối cùng của tín hiệu, báo hiệu Tiền Đồn Thần Nông đã hoàn toàn mất liên lạc.
"Chúng ta đã mất cánh cửa của mình," Đại tá Long nói, giọng ông trầm và rõ, cắt ngang sự im lặng. "Thần Nông không chỉ là một pháo đài. Nó là trạm gác, là bàn đạp của chúng ta. Mất nó, chúng ta bị cô lập hoàn toàn khỏi Sài Gòn."
"Một Lãnh chúa Sài Gòn à?" Cường 'Hỏa Long' đập mạnh tay lên bàn, khiến những ly nước rung lên. "Tại sao đến tận bây... giờ?"
"Bởi vì," Tuấn lên tiếng, anh đứng dậy, đi đến bên bản đồ. "Trước đây, chúng ta chỉ là những nhóm sống sót chạy trốn. Chúng ta không phải là mối đe dọa. Nhưng bây giờ thì khác."
Anh khoanh một vòng lớn, bao trọn Cần Thơ, Vàm Cống, và cả Hạm Đội Phù Sa. "Chúng ta đã hợp nhất. Chúng ta có năm ngàn người. Chúng ta có Ngân Hàng Hạt Giống, có Viện Lúa, có Hạm Đội. Chúng ta không còn là những con chuột. Chúng ta là một quốc gia mới."
Anh chỉ tay về phía Sài Gòn. "Và chúng ta đang chiếm giữ 'vựa lúa' của chúng. Kẻ nào kiểm soát được Sài Gòn, kẻ đó sẽ thiếu lương thực. Và kẻ nào kiểm soát được miền Tây, kẻ đó sẽ có 'cơm ăn áo mặc'. Đây là một cuộc chiến tranh tài nguyên không thể tránh khỏi."
"Vy," Đại tá Long ra lệnh. "Thông tin về kẻ địch."
Vy, với quầng thâm dưới mắt, gõ lên bàn phím. "Không có gì. Đó mới là điều đáng sợ. Chúng tôi gọi hắn là Lãnh chúa 'Bóng Ma'. Trong suốt thời gian qua, Sài Gòn có rất nhiều tín hiệu, nhưng đều hỗn loạn. Cho đến ba tháng trước. Mọi tín hiệu hỗn loạn đều im bặt. Chỉ còn lại một tín hiệu duy nhất, được mã hóa quân sự, phát ra từ khu vực trung tâm Quận 1."
"Một kẻ đã thống nhất được cả cái địa ngục Sài Gòn," Chị Hai Hạnh lẩm bẩm, vẻ rắn rỏi của bà cũng không giấu được sự lo lắng. "Kẻ đó, không phải là người."
"Kẻ đó là một đội quân," Tuấn nói. "Kỷ luật, tàn nhẫn, và có công nghệ. Chúng không tấn công Thần Nông để cướp bóc. Chúng tấn công để chiếm đóng. Chúng muốn cắt đứt chúng ta."
Một Hội đồng Chiến tranh được thành lập ngay lập tức. Kế hoạch tác chiến được vạch ra. Họ không thể đưa cả "Phù Sa Hạm" khổng lồ, chậm chạp đi ngược dòng vào một cái bẫy.
"Để tôi đi," Cường 'Hỏa Long' đứng bật dậy. "Tôi sẽ dẫn Hỏa Long Quân, đi thẳng một mạch, đốt cháy hết bọn chúng!"
"Ngồi xuống, Tư lệnh," Đại tá Long nói. "Cậu sẽ đi. Nhưng không phải bây giờ. Chúng ta sẽ không đi cứu viện. Chúng ta sẽ đi tái chiếm."
Ông nhìn Tuấn. "Tham mưu trưởng, tôi cần một kế hoạch. Nhanh, gọn, và phải đánh trúng vào tim của chúng."
Tuấn nhìn vào bản đồ sông ngòi chằng chịt. "Chúng ta sẽ không đi đường sông chính. Chúng ta sẽ chia làm hai."
"Một," anh chỉ vào Cường, "anh và đại quân sẽ tập kết ở Vàm Cống, chuẩn bị cho một cuộc tấn công tổng lực. Nhưng các anh sẽ là 'cái búa'."
"Còn tôi," anh chỉ vào chính mình, My, Khoa, và một nhóm tinh nhuệ, "chúng tôi sẽ là 'mũi dao'. Chúng tôi sẽ dùng những xuồng máy nhanh nhất, đi theo các kênh rạch nhỏ, vòng ra sau lưng chúng. Chúng ta không biết gì về kẻ địch. Vậy thì, tôi sẽ đi... để 'chào hỏi' chúng."