Sau một tuần lễ hành trình gian khổ, chiến đấu với bệnh tật và dòng nước, cuối cùng, họ cũng đã đến được điểm hẹn. Bến phà Vàm Cống hiện ra. Nhưng lần này, không chỉ có những người lính gác. Hàng trăm người dân Vàm Cống, do Chị Hai Hạnh dẫn đầu, đứng trên bờ, vẫy cờ, reo hò. "HỌ ĐẾN RỒI! HỌ LÀM ĐƯỢC RỒI!" Khi con quái vật thép "Phù Sa Hạm" cập bến, đó là một khoảnh khắc lịch sử. Hai cộng đồng người sống sót lớn nhất miền Tây đã chính thức tái hợp. Hơn tám trăm người của Vàm Cống và ba ngàn người của Long Xuyên, giờ đã là một. Niềm vui vỡ òa. Chị Hai Hạnh ôm chầm lấy Tuấn. "Giỏi lắm, cậu em! Cậu đã mang về cả một tương lai!" Tài nguyên được chia sẻ. Vàm Cống góp kiến thức sông nước, góp những tay lái tàu lành nghề. Phù Sa Hạm góp công nghệ, vũ khí, và quan trọng nhất, Ngân Hàng Hạt Giống. Nhưng niềm vui đoàn tụ chưa kéo dài được bao lâu, Chị Hai Hạnh đã kéo Tuấn và Giáo sư Bách vào phòng chỉ huy. Vẻ mặt bà vô cùng nghiêm trọng. "Đại quân của Đại tá Long và Cường 'Hỏa Long' đang trên đường tiến xuống," bà nói. "Nhưng... chúng ta có một vấn đề lớn." Bà chỉ vào tấm bản đồ. Vào một địa điểm mà bất cứ người miền Tây nào cũng biết: Cầu Cần Thơ. "Con đường đã bị chặn. Không phải xác sống." Bà bật một đoạn ghi âm. Một giọng nói đàn ông, ngạo mạn, mang theo tiếng cười khẩy. "... Bất cứ con tàu nào đi qua lãnh địa của Lãnh chúa Ba Cụt... đều phải nộp 'thuế'. Thuế là một nửa nhiên liệu, và toàn bộ đàn bà, trẻ con..." "Lãnh chúa Ba Cụt," Chị Hai Hạnh nghiến răng. "Một băng nhóm hải tặc sông ngòi tàn bạo nhất. Hắn ta đã chiếm giữ Cầu Cần Thơ, biến nó thành một pháo đài treo, kiểm soát toàn bộ tuyến đường huyết mạch." Tuấn siết chặt tay. Anh vừa thoát khỏi một địa ngục, chỉ để đối mặt với một địa ngục khác. Con đường để Liên Minh hợp nhất, con đường để "Thần Nông Kế Hoạch" thành công, đang bị chặn lại bởi một bạo chúa. Và lần này, trận chiến sẽ không diễn ra trên đất liền. Nó sẽ diễn ra trên mặt nước, ngay tại cây cầu biểu tượng của quê hương anh.