Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 56: Trận Địa Hóa Gốm



Chương 56: Trận Địa Hóa Gốm

Chiến dịch bắt đầu vào giữa trưa, khi con nắng gay gắt nhất.
Dũng và Khoa thực hiện nhiệm vụ mồi nhử một cách hoàn hảo. Một tiếng nổ nhỏ ở mép kho nhiên liệu đã khiến cả một vùng sình lầy rung động.
"ỤC... ỤC..."
Một khối bùn khổng lồ, cao bằng một tòa nhà hai tầng, từ từ trồi lên. Nó không có mắt, không có miệng, chỉ là một khối bùn lầy giận dữ, mang theo xác của những chiếc ghe, những gốc cây mục, lao về phía tiếng động.
Nó đã bị lừa. Nó đi thẳng vào trận địa hóa gốm.
"LAN! BÂY GIỜ!" Tuấn ra lệnh.
Lan đứng trên một gò đất cao, hai tay ấn sâu vào thân một cây bần cổ thụ. Cô gầm lên, dồn toàn bộ năng lực. Mặt đất rung chuyển, rễ của hàng trăm cây bần như những con trăn khổng lồ, đồng loạt siết lại, hút nước.
Con Quái Vật Bùn đang di chuyển bỗng khựng lại. Lớp bùn nhão nhoẹt trên người nó bắt đầu khô đi, rơi lả tả. Nó gầm lên một tiếng vô thanh, cố gắng lún sâu xuống đất để tìm nước, nhưng mạng lưới rễ cây đã ngăn cản nó.
"TUẤN!" Lan hét lên, máu bắt đầu rỉ ra từ khóe mũi cô. Cô không thể cầm cự được lâu.
"THẤY RỒI!"
Tuấn đã cảm nhận được các hạt khoáng chất bên trong lớp bùn đang khô. Anh siết chặt tay lại. "NÉN!"
Lớp bùn trên người con quái vật bị một lực vô hình nén chặt, trở nên cứng và đặc quánh như đất sét. Nó đã bị khóa lại.
"HỎA LONG!"
Cường phó, người đã chờ đợi khoảnh khắc này, gầm lên. "NUNG NÓ CHO TA!"
Năm thành viên Hỏa Long đồng loạt khai hỏa. Những ngọn lửa mạnh nhất, tập trung nhất, không còn bị bùn ướt dập tắt, đã bao bọc lấy con quái vật.
Lớp vỏ đất sét bị nung nóng đỏ rực, rồi chuyển sang màu cam, bắt đầu nứt vỡ. Con quái vật gào thét trong đau đớn, cố gắng làm vỡ lớp vỏ gốm nhưng vô ích.
"RẮC... XOẢNG!"
Lớp vỏ gốm vỡ tan. Bên trong, một lõi thịt bầy nhầy, là cơ thể thật của Dị Biến Thể, lộ ra.
Tuấn đã chờ sẵn. Một cây cọc rào bằng thép, được anh mài nhọn từ xa, lao đi như một tia chớp, xuyên qua lớp vỏ vỡ, cắm thẳng vào lõi.
Con quái vật giật giũ một lần cuối, rồi tan rã, trở lại thành một đống bùn khô và những mảnh gốm vỡ.
Họ đã thắng.
Tuấn chạy đến đỡ lấy Lan đang kiệt sức. Cường phó và Dũng đứng nhìn bãi chiến trường, thở hổn hển.
Kho xăng dầu của quân đội, với hàng trăm thùng phuy còn nguyên vẹn, đã nằm gọn trong tay họ. Con đường trở về Long Xuyên, đã được nạp đầy nhiên liệu.