Mặt trời đã lên cao, chiếu rọi sự hỗn loạn và chết chóc của trận chiến đêm qua. Tuấn đứng trên nóc nhà máy, nhìn về phía Nam. Con sông Vàm Cỏ Đông, giờ đã yên bình trở lại, lấp lánh dưới nắng. Con sông này, sẽ là con đường đưa anh về nhà. Công cuộc dọn dẹp và tái thiết bắt đầu ngay lập tức. Nhà máy thủy sản, với vị trí chiến lược và cơ sở vật chất sẵn có, được Đại tá Long quyết định cải tạo thành một căn cứ tiền phương thứ hai, một pháo đài án ngữ toàn bộ tuyến đường sông. Nó được đặt một cái tên mới: Pháo Đài 'Ngư Long'. "Ngư" để ghi nhớ nguồn gốc của nó, và "Long" để thể hiện khát vọng vươn xa như Rồng của cả Quân đoàn. Tuấn và Viện Chế Tác của anh trở thành những người bận rộn nhất. Họ không chỉ sửa chữa lại hệ thống điện. Tuấn dùng năng lực của mình, biến những chiếc ghe, những chiếc tàu đánh cá bị hư hỏng thành một hạm đội tuần tra nhỏ, được bọc thép và trang bị vũ khí. Tuyến đường sông máu ngày nào, giờ đây đã nằm dưới sự kiểm soát của Hy Vọng. Một tuyến giao thương quan trọng giữa Ngư Long, Tiền Đồn Thần Nông và căn cứ chính đã được thiết lập. Trong lúc dọn dẹp kho hàng của Bá Hộ Sáu, họ đã tìm thấy một kho báu bất ngờ. Không phải lương thực, mà là hàng chục thùng phuy dầu diesel và một tấm bản đồ chi tiết toàn bộ hệ thống sông ngòi và các kênh rạch của miền Tây. Trên đó, Bá Hộ Sáu đã đánh dấu vị trí của nhiều "Lãnh chúa" khác bằng những ký hiệu đầu lâu xương chéo. Tấm bản đồ này, vừa là một lời cảnh báo, lại vừa là một kim chỉ nam vô giá. Nhưng món quà quý giá nhất, lại đến từ những người dân địa phương được giải cứu. Họ không có siêu năng lực, nhưng họ có kiến thức. Họ chỉ cho Quân đoàn cách giăng lưới, cách nhận biết con nước, cách tránh những khu vực nguy hiểm. Trí tuệ dân gian, trong thời mạt thế, cũng là một loại sức mạnh. Khi mọi thứ đã dần đi vào quỹ đạo, tín hiệu radio từ Vàm Cống lại một lần nữa vang lên. Lần này, nhờ các thiết bị khuếch đại mới mà Vy lắp đặt, nó rõ ràng hơn rất nhiều. Đó không còn là những từ đứt quãng. Đó là một giọng nói phụ nữ, mệt mỏi nhưng vô cùng khẩn thiết. "...Đây là Căn cứ Vàm Cống... Chúng tôi đang bị bao vây bởi một loại xác sống đột biến... Chúng tôi gọi chúng là 'Bọ Dừa'... Lặp lại, 'Bọ Dừa'... Nguồn nước nhiễm độc... Thuốc men đã cạn kiệt... Cầu cứu..." Tin tức như một nhát búa giáng vào lòng Tuấn. Anh siết chặt tay lại. Quê hương của anh, đang ở trong địa ngục.