Sau khi Vy tắt được hệ thống, cả đội kiệt sức ngồi phịch xuống sàn nhà băng giá. Họ đã thắng. Khi họ bước ra ngoài, một cảnh tượng kỳ vĩ hiện ra trước mắt. Toàn bộ khu vực nhà máy và một khúc sông rộng lớn đã bị bao phủ bởi một lớp sương giá trắng xóa. Mặt nước, nơi Lũ "Cá Tra Thi" từng là bá chủ, giờ đây đã đông thành một lớp băng dày. Hàng ngàn con quái vật bị kẹt lại bên trong, bất động như những bức tượng kinh dị. Dòng sông đã ngủ đông. Ở phía xa, đội Hỏa Long của Cường, sau khi đã tiêu diệt những kẻ địch cuối cùng, đang tiến lại gần. Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả một người kiêu ngạo như Cường cũng phải sững sờ. "Trời đất..." hắn ta lẩm bẩm khi bước lên bờ. "Cậu đúng là đồ điên!" Tuấn chỉ mỉm cười. Chiến dịch đã thành công một cách mỹ mãn. Họ không chỉ tiêu diệt được một Lãnh chúa tàn bạo, mà còn chiếm được một căn cứ tiền phương vô cùng giá trị. Nhà máy thủy sản này, với hệ thống kho lạnh và bến cảng, sẽ trở thành một bàn đạp vững chắc cho những bước tiến tiếp theo. Tin tức chiến thắng được truyền về Tiền Đồn Thần Nông và căn cứ Hy Vọng, mang lại một niềm vui và sự tự tin lớn chưa từng có. Vài ngày sau, sau khi đã dọn dẹp và củng cố lại nhà máy, Tuấn đứng trên bến tàu. Anh nhìn xuống dòng sông giờ đã tan băng và trở lại yên bình. Tín hiệu radio từ Vàm Cống vẫn yếu ớt, nhưng đều đặn. Nó như một sợi chỉ vô hình, kéo tâm trí anh về phía trước. Anh đã quét sạch chướng ngại vật lớn nhất. Con đường về quê mẹ, về An Giang, giờ đây đã rộng mở hơn bao giờ hết. Anh quay lại, nhìn những người đồng đội của mình, những người đã cùng anh vào sinh ra tử, đang bận rộn xây dựng lại căn cứ. Anh biết, anh sẽ không đi một mình. Cuộc hành trình tiếp theo, sẽ là cuộc hành trình của hy vọng.