Một cảnh tượng vừa hùng vĩ vừa kinh hoàng diễn ra. Chiếc xe đầu tiên do Tuấn điều khiển, vừa lao đi vừa như một vị thần đất, dùng năng lực xô đổ những dãy container hai bên. "ẦM! ẦM! ẦM!" Những bức tường thép khổng lồ sụp xuống, tạo thành một con đường độc đạo, đồng thời đè bẹp hàng ngàn con xác sống. Trên nóc xe, đội Hỏa Long của Cường biến thành những họng súng di động. Lửa và đạn bay rợp trời, thiêu rụi và bắn hạ bất cứ con xác sống nào lọt được vào "hành lang". Đội Bình Minh cũng không hề yếu thế, Lan dùng dây leo kéo những con Thợ Săn từ trên cao xuống, Dũng và Khoa thì bảo vệ hai bên sườn. Một bản giao hưởng của sự hủy diệt có tổ chức. Họ đã thành công vượt qua Cảng Cát Lái, trở lại Xa lộ Hà Nội. Chuyến về của những người hùng tuy vẫn còn đầy rẫy nguy hiểm, nhưng không gì có thể cản được pháo đài di động này nữa. Khi bóng dáng của căn cứ Hy Vọng hiện ra ở phía xa, tiếng còi báo động vang lên, nhưng không phải là báo động có địch, mà là tiếng còi chào đón. Cánh cổng chính mở toang. Toàn bộ người dân trong căn cứ đã đổ ra hai bên đường, reo hò khi nhìn thấy không chỉ đội quân của họ trở về, mà còn là ba chiếc container khổng lồ đầy ắp lương thực. Họ không chỉ mang về thức ăn. Họ đã mang về một niềm hy vọng lớn chưa từng có. Đại tá Long đích thân ra tận cổng đón. Ông nhìn những người lính mệt mỏi nhưng ánh mắt đầy tự hào, nhìn Tuấn và Cường đứng cạnh nhau, không còn vẻ đối đầu. Một nụ cười hiếm hoi nở trên gương mặt sắt đá của ông. "Làm tốt lắm, các cậu. Tất cả các cậu." Đêm đó, để ăn mừng chiến thắng, căn cứ Hy Vọng đã tổ chức bữa tiệc lớn nhất kể từ ngày tận thế. Thịt hộp, cá hộp, bánh quy... những thứ xa xỉ, được mang ra. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tất cả mọi người đều được ăn một bữa no nê. Giữa không khí vui vẻ đó, Tuấn, Cường và đội của họ cùng nhau nâng ly (bằng những chiếc lon tái chế). "Vì Hy Vọng!" Cường hô lớn. "Vì Bình Minh!" Tuấn mỉm cười đáp lại. Anh nhìn những gương mặt xa lạ nhưng giờ đã trở nên thân quen, nhìn nụ cười của Lan, của Dũng, của Khoa. Anh vẫn còn một chặng đường rất dài để về được đến An Giang. Nhưng trong khoảnh khắc này, anh cảm thấy, mình đã tìm thấy một ngôi nhà thứ hai.