Hai ngày đã trôi qua kể từ nhiệm vụ đầu tiên. Tuấn đứng bên cửa sổ của căn hộ mới, nhìn ra bên ngoài. Họ đã được sắp xếp vào Khu E, một tòa chung cư cũ đã được cải tạo, nơi ở dành riêng cho những Người Thức Tỉnh của căn cứ Hy Vọng. Từ đây, anh có thể thấy một phần sự hối hả của căn cứ, nhưng trong lòng lại bất giác nghĩ về sự yên bình của buổi sáng ở Long Xuyên, An Giang. Nỗi nhớ nhà vẫn là một ngọn lửa âm ỉ trong lòng anh. Trong hai ngày qua, họ đã dần hòa nhập. Họ được cấp thẻ định danh, được phổ biến về các quy tắc của căn cứ: mọi tài nguyên đều là của chung, mọi người đều phải lao động hoặc chiến đấu. Buổi trưa, họ đến nhà ăn chung để dùng bữa cơm cộng đồng. Đây là nơi tốt nhất để tìm hiểu về những con người ở đây. Khi đội của Tuấn vừa ngồi xuống, một nhóm người khác, khoảng năm người, đi tới. Dẫn đầu là một thanh niên cao lớn, tóc nhuộm đỏ, gương mặt có phần ngạo mạn. Toàn thân anh ta như tỏa ra một luồng khí nóng. "Ồ, đây là những người hùng đã 'dùng mưu' giết được một con Gầm Thét sao?" anh ta nói, giọng đầy vẻ châm chọc. "Tôi là Cường. Đội trưởng đội 'Hỏa Long'. Năng lực hệ Hỏa, cấp B." Dũng nhíu mày định đứng dậy, nhưng Tuấn đã ra hiệu ngăn lại. "Chào anh," Tuấn bình thản đáp. "Chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ của mình." "Nhiệm vụ à?" Cường cười khẩy. "Dùng mấy cái bẫy vặt thì giết được một con Gầm Thét thôi. Ra chiến trường thực sự, chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới là chân lý. Các người tốt nhất nên nhớ điều đó." Nói rồi, hắn ta và đội của mình bỏ đi, không quên để lại một cái nhìn khinh khỉnh. Sau khi họ đi khỏi, cô kỹ thuật viên tên Vy bưng khay cơm của mình đến, ngồi xuống bàn của họ. "Mọi người đừng để ý," cô nói nhỏ. "Anh Cường đó... là Người Thức Tỉnh mạnh nhất ở đây. Anh ta không thích có ai nổi bật hơn mình đâu. Mọi người cẩn thận một chút." Lời cảnh báo của Vy khiến Tuấn nhận ra, ở đây, mối nguy hiểm không chỉ đến từ xác sống. Đúng lúc đó, một chiếc loa trong nhà ăn vang lên. "Đội trưởng Tuấn của đội Bình Minh, Đội trưởng Cường của đội Hỏa Long, tập trung tại phòng chỉ huy. Đại tá Long có nhiệm vụ mới."