Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 119: Cơn Thịnh Nộ Của Kẻ Sáng Tạo



Chương 119: Cơn Thịnh Nộ Của Kẻ Sáng Tạo

Tiền Đồn Thần Nông đổ nát.
"GRÀ... A A A A A A!"
Tuấn gầm lên, một tiếng gầm không phải của con người, mà là của thép bị nung chảy và của gỗ bị bẻ gãy.
Cơ thể anh co giật dữ dội. Sự Tái Sinh 'Mầm Thép' là một quá trình đau đớn không thể tưởng tượng. Những sợi rễ cây của Lan, mang theo năng lượng sống 'Mầm Xanh', không chỉ vá vết thương. Chúng đâm thẳng vào thanh cốt thép đang găm trong vai anh.
Kim loại và Thực vật. Hai thái cực, giờ đây bị ép phải dung hợp.
Thanh cốt thép không bị đẩy ra. Nó bị đồng hóa. Những sợi rễ cây quấn lấy nó, biến nó từ một vật thể chết, thành một "mạch sống" mới. Một luồng năng lượng xanh biếc, hòa lẫn với ánh kim loại bạc, chạy dọc cơ thể Tuấn.
"Đủ rồi! Lan! Em sẽ chết đó!" Cường 'Hỏa Long' gầm lên, cố gắng kéo Lan ra.
Nhưng Lan không dừng lại. Cô dồn hết sức lực, nước mắt và máu ứa ra. "EM NÓI LÀ ANH KHÔNG ĐƯỢC CHẾT!"
Và rồi, Tuấn mở bừng mắt. Đôi mắt anh không còn mệt mỏi. Chúng sáng rực. Một bên mắt màu xanh lục của sự sống. Một bên mắt màu xám bạc của kim loại.
Anh ngồi bật dậy. Thanh cốt thép vẫn ở đó, nhưng giờ nó là một phần của anh, như một bộ xương ngoài, phát ra ánh sáng.
Anh không cần thở. Anh cảm nhận được.
"My..." anh thì thầm. Anh cảm nhận được em gái mình. Anh cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô bé, qua chính khẩu súng mà anh đã rèn cho em.
Cùng lúc đó, tại Dinh Độc Lập.
Giám Đốc Tùng đang tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vọng của kẻ thù. Hắn ta đang chờ câu trả lời của Vy. Hắn ta chờ đợi sự đầu hàng.
Bỗng nhiên, hắn ta khựng lại. Nụ cười trên gương mặt vàng kim đông cứng.
Hắn ta cảm nhận được. Cách đây hàng chục cây số. Một nguồn năng lượng khổng lồ, một tín hiệu 'Cấp A' mà hắn ta khao khát... không phải đang chết đi.
Mà đang bùng nổ.
"KHÔNG! KHÔNG THỂ NÀO!"
Giám Đốc Tùng gầm lên. Cơn thịnh nộ của Kẻ Sáng Tạo bùng phát. Hắn ta đã bị lừa. Hắn ta đã bị một lũ "sản phẩm lỗi" qua mặt.
"CHÚNG MÀY DÁM!" hắn ta hét lên. "CHÚNG MÀY DÁM CƯỚP ĐI 'MẪU VẬT' CỦA TA! CHÚNG MÀY DÁM 'TIẾN HÓA' MÀ KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TA?!"
Hắn ta không còn muốn trao đổi nữa. Hắn ta không còn muốn gì cả. Hắn ta chỉ muốn phá hủy.
"Nếu ta không có được hắn," hắn ta gầm gừ, siết chặt cổ My. "THÌ TẤT CẢ CÁC NGƯƠI SẼ CHẾT!"
Hắn ta giơ bàn tay sắc nhọn còn lại lên, chuẩn bị đâm xuyên qua tim My.
"NÓI LỜI TỪ BIỆT VỚI ANH TRAI MÀY ĐI, CON CHUỘT!"
"KHÔNG! ANH HAI!" My nhắm mắt lại, nước mắt trào ra.