Cùng lúc đó, tại Tiền Đồn Thần Nông đổ nát. "Tuấn! Tỉnh lại! Thằng khốn! Mở mắt ra!" Cường 'Hỏa Long' đang điên cuồng lắc Tuấn. Nhưng cơ thể của vị Tham mưu trưởng đã lạnh đi. Thanh cốt thép găm trong vai anh như một thanh sắt nung lạnh, đã hút cạn sinh lực của anh. Anh đang ở một nơi xa xôi. Anh thấy ba mẹ mình, đang đứng dưới giàn hoa giấy ở Long Xuyên. Họ mỉm cười, giang tay về phía anh. "Về đây con, Tuấn. Hết rồi." Anh mỉm cười. Mọi thứ thật bình yên. Anh đã mệt mỏi rồi. Nhưng rồi, anh nghe thấy. Tiếng hét của My. "...Em sẽ không để anh chết một mình đâu, Anh Hai!". Rồi tiếng của Tùng. "...ta sẽ giết con bé này..." Không. Anh không thể đi. Em gái anh. My. Con bé đang gặp nguy hiểm. Ý chí của người anh trai, mạnh hơn cả tử thần, bùng lên. Anh mở bừng mắt. "C... Cường..." anh thều thào. "MÀY TỈNH RỒI!" Cường hét lên vì sung sướng. Nhưng ngay lúc đó, mặt đất rung chuyển dữ dội. Không phải một vụ nổ. Mà là một thứ gì đó khổng lồ, đang lao tới. "RẦMMMM!" Bức tường hầm chứa đổ sập. Một hòn đảo thực vật khổng lồ, một "Chuyến Xe Bão Táp" bằng rễ cây và đất, đã đâm thẳng vào đống đổ nát. Lan, kiệt sức, tóc tai rũ rượi, máu mũi và tai ứa ra, lảo đảo nhảy xuống. Cô đã dùng toàn bộ năng lượng của mình để thực hiện một chuyến đi không tưởng, băng qua hàng chục cây số chỉ trong vài phút. Cô nhìn thấy Tuấn, nằm đó, bên cạnh là thanh cốt thép. "KHÔNG!" Cô lao tới, quỳ xuống bên cạnh anh. Tín hiệu từ Sài Gòn cũng vừa truyền đến tai cô. Cô đã nghe thấy lời đề nghị của Tùng. Cô nhìn Tuấn, hơi thở cuối cùng của anh đang phả ra. Cô nhìn về phía Sài Gòn xa xôi. "Em xin lỗi, My..." cô thì thầm. Cô đặt hai tay lên ngực Tuấn, ngay trên vết thương. Cô không có "huyết thanh ổn định" của Tùng. Nhưng cô có một thứ còn mạnh hơn. Cô có sự sống. "Anh không được đi đâu cả!" Lan hét lên, nước mắt giàn giụa. "Em đã dùng cả 'Vườn Treo' để đến đây! Anh nợ em một mạng! ANH NỢ CẢ TÂY ĐÔ MỘT TƯƠNG LAI!" Cô dồn toàn bộ năng lực 'Mầm Xanh' của mình, không phải để chữa lành, mà là để ép sự sống trở lại. Những sợi rễ cây xanh biếc, phát sáng, từ tay cô mọc ra, đâm vào vết thương của Tuấn, len lỏi vào cơ thể anh, tìm kiếm những mạch máu bị đứt, vá chúng lại bằng chính sự sống của thực vật. Đó là một canh bạc. Một sự dung hợp. "GRÀ..." Tuấn gầm lên, cơ thể anh co giật dữ dội, một luồng ánh sáng xanh lục bùng lên. Ở Sài Gòn, Giám Đốc Tùng, đang siết cổ My, bỗng khựng lại. Hắn ta cảm nhận được. Một nguồn năng lượng 'Cấp A' khổng lồ, không phải đang chết đi. Mà đang... tái sinh.