Con 'Vệ Binh' Cấp S gầm lên một tiếng, âm thanh của nó làm vỡ kính các tòa nhà xung quanh. Nó đứng đó, một cỗ máy giết chóc bằng xương và thép, chặn đứng hoàn toàn đạo quân của Tây Đô. "Không được lùi!" Đại tá Long gầm lên, bắn hết băng đạn K54 vào con quái vật, nhưng những viên đạn chỉ nảy bật ra khỏi lớp giáp xương đen kịt. "Dũng! Khoa 'Đất'! Sét! Cầm chân nó!" Dũng Tôn Giả, chỉ còn một tay lành, gầm lên, dùng chiếc khiên mới của mình lao lên. Khoa 'Đất' lập tức tạo ra một bãi sình lầy ngay dưới chân con 'Vệ Binh', hòng làm nó chậm lại. Nhưng con quái vật quá mạnh. Nó chỉ khựng lại một giây, rồi một cánh tay cầm khiên của nó đập xuống, tạo ra một sóng xung kích, hất văng cả Dũng lẫn Khoa. Nó giơ cây đại đao lên, chuẩn bị kết liễu họ. "ĐIỆN GIẬT!" Sét, người đã được giải cứu, dồn toàn bộ năng lượng, phóng một luồng điện cao thế vào con quái vật. Con 'Vệ Binh' co giật, nhưng lớp giáp xương của nó dường như có khả năng cách điện cực tốt. Nó gầm lên giận dữ, quay sang Sét, coi anh ta là mối đe dọa lớn hơn. "Không ổn rồi!" Chị Hai Hạnh kêu lên. "Nó sắp giết hết Năng Lực Gia của chúng ta!" Trong lúc hỗn loạn đó, trên nóc của Nhà hát Thành phố, My đang nín thở. Em gái của Tuấn, giờ đây, không còn là một cô sinh viên. Em là một xạ thủ. Em không nhìn vào con quái vật. Em nhớ lại lời anh Hai đã dạy, "Đừng bao giờ nhìn vào sức mạnh của nó. Hãy tìm điểm yếu của nó." Qua ống ngắm, My quét toàn bộ cơ thể của con 'Vệ Binh'. Xương, xương, xương... ở đâu cũng là xương. Nhưng... có một điểm. Ngay dưới bả vai của cánh tay cầm đao chính, nơi lớp giáp xương nối vào thân, có một kẽ hở nhỏ, để lộ ra một bó gân và khớp kim loại bên trong. Một kẽ hở chỉ nhỏ bằng một đồng xu. Con 'Vệ Binh' đang giơ cây đại đao lên, chuẩn bị chém xuống Sét. My hít một hơi thật sâu. Hơi thở của em, hơi thở của anh Hai, dường như hòa làm một. "Vì ba mẹ," em thì thầm. "Vì anh." "ĐOÀNG!" Viên đạn xuyên giáp, được rèn bởi chính tay Tuấn, bay đi với một quỹ đạo hoàn hảo. Nó găm chính xác vào kẽ hở. "GRÉTTTTTTT!" Con 'Vệ Binh' gầm lên một tiếng thét đau đớn chưa từng có. Cánh tay cầm đao của nó khựng lại giữa không trung. Bó gân và khớp kim loại đã bị phá hủy. Cánh tay đó trở nên vô dụng, lủng lẳng. Nó đã bị thương! "NÓ BỊ THƯƠNG RỒI!" Dũng Tôn Giả hét lên. "TẬP TRUNG HỎA LỰC VÀO VAI PHẢI!" Toàn bộ quân Tây Đô như được tiếp thêm sinh lực, đồng loạt xả đạn vào điểm yếu đó. Nhưng con 'Vệ Binh' vẫn còn ba cánh tay. Nó gầm lên, ném bỏ cây đại đao, dùng hai tấm khiên che chắn, và lao về phía Đại tá Long, quyết tiêu diệt chỉ huy. Đúng lúc đó, giọng nói của Giám Đốc Tùng vang lên từ loa phát thanh của Dinh Độc Lập. "Khá lắm, xạ thủ. Nhưng vô ích thôi. Các ngươi không thể thắng. Hãy nhìn lên trời đi." Hàng chục chiếc drone đen ngòm, mang theo những bình xịt chứa "Huyết thanh Thanh Tẩy" dạng khí, bay ra từ nóc Dinh. Chúng chuẩn bị "tắm" cả chiến trường bằng khí độc. My tuyệt vọng. Cô không thể nào bắn hạ hết lũ drone đó. Con 'Vệ Binh' thì đang lao đến. "Anh Hai..." cô bé tuyệt vọng gọi tên anh. "Cứu em..."
Tại Tiền Đồn Thần Nông đổ nát. "My..." Tuấn mở bừng mắt. Hơi thở của anh yếu ớt, nhưng ý chí của anh thì không. Thanh cốt thép vẫn găm trong vai anh, được Cường hàn lại, giờ đây như một cái ăng-ten, kết nối anh với thế giới. Anh không thấy bằng mắt thường. Anh thấy bằng năng lực "Cấp A" của mình, một sự cộng hưởng kim loại đang bùng nổ. Anh thấy khẩu súng của My. Anh thấy những chiếc drone bằng kim loại trên trời. Và anh thấy... con 'Vệ Binh', với bộ khung xương bằng hợp kim titan bên dưới lớp giáp xương. Anh đang ở Long An. Nhưng tâm trí anh... đang ở Sài Gòn. "Cường..." Tuấn thì thầm, bàn tay lành lặn của anh siết chặt lấy tay Cường 'Hỏa Long'. "Đỡ... tôi dậy..." Cường, kiệt sức, nhìn thấy ánh mắt của Tuấn. Đó không phải là ánh mắt của người sắp chết. Đó là ánh mắt của một vị thần. Hắn ta gật đầu, dùng hết sức bình sinh, kéo Tuấn ngồi dậy, dựa vào một mảng tường. "Mày định làm cái quái gì vậy..." Cường thở hổn hển. Tuấn không trả lời. Anh gầm lên, một tiếng gầm không phát ra âm thanh, mà phát ra từ chính năng lực của mình. Tại Dinh Độc Lập. Lũ drone đang chuẩn bị xả khí độc. Con 'Vệ Binh' chỉ còn cách Đại tá Long vài mét. Bỗng nhiên... Những chiếc drone trên trời khựng lại. Như bị một bàn tay vô hình tóm lấy. Chúng không rơi. Chúng lao vào nhau, tạo thành một vụ nổ liên hoàn trên không trung. Khí độc bị đốt cháy, vô hiệu hóa. Con 'Vệ Binh' cũng khựng lại. Nó nhìn xuống. Cánh tay cầm khiên còn lại của nó... đang run rẩy. Nó không còn điều khiển được cơ thể mình. Ở Long An, Tuấn đang dùng ý chí của mình, vượt qua hàng chục cây số, điều khiển bộ khung kim loại bên trong con quái vật. "CHẾT ĐI!" Tuấn gầm lên. Tại Sài Gòn, con 'Vệ Binh' dùng chính tấm khiên của mình, đập một cú trời giáng... vào chính cái đầu của nó. "RẮC!" Lớp giáp xương vỡ nát. Con quái vật Cấp S ngã quỵ xuống, bất động. Cả chiến trường Bến Bạch Đằng... chết lặng. Họ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Chỉ có My, cô bé nhìn về hướng Long An xa xôi, nước mắt giàn giụa. "Anh Hai... Anh Hai đã cứu chúng ta..." Bên trong Dinh Độc Lập, Giám Đốc Tùng sững sờ nhìn vào màn hình. Hắn ta nhìn thấy con 'Vệ Binh' tự sát. Hắn ta nhìn thấy lũ drone tự hủy. "Không... không thể nào..." hắn ta lẩm bẩm. "Hắn ta... vẫn còn sống? Năng lực 'Cấp A'... có thể can thiệp từ xa đến mức này sao?" Sự tự tin của hắn ta lần đầu tiên vỡ vụn. "CỔNG MỞ RỒI!" Dũng Tôn Giả hét lên. Con 'Vệ Binh' ngã xuống đã đè sập cánh cổng chính của Dinh Độc Lập. "TOÀN QUÂN!" Đại tá Long giương khẩu K54 lên. "TỔNG TẤN CÔNG! BẮT SỐNG TÊN GIÁM ĐỐC!" Đạo quân của Tây Đô, như một dòng thác, tràn vào biểu tượng cuối cùng của Sài Gòn. Sài Gòn... đã thất thủ.