Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 111: Ngọn Lửa Tinh Tế



Chương 111: Ngọn Lửa Tinh Tế

Cùng lúc đó, tại Tiền Đồn Thần Nông đổ nát.
"Khụ... khụ... Mẹ kiếp..."
Cường 'Hỏa Long' lồm cồm bò dậy từ đống gạch đá. Hắn ta nhìn Tuấn. Máu. Rất nhiều máu. Thanh cốt thép xuyên qua vai, ghim chặt anh vào một mảng tường bê tông.
"Kỹ sư! Kỹ sư! Tỉnh dậy!" Cường tát vào mặt Tuấn, nhưng Tuấn chỉ rên lên một tiếng yếu ớt rồi lịm đi. Hơi thở của anh đã gần như không còn.
Cường nhìn thanh cốt thép. Hắn ta biết, nếu rút ra, Tuấn sẽ chết vì mất máu trong vòng một phút. Nếu để nguyên, anh sẽ chết vì nội tạng bị nhiễm trùng và chèn ép.
Xung quanh, không có một ai. Không y tế. Không thuốc men. Chỉ có lửa, và đống đổ nát.
"Chết tiệt! Chết tiệt!" Cường gầm lên, đấm vào bức tường bên cạnh. Hắn ta là một chiến binh, không phải là một bác sĩ. Hắn ta chỉ biết phá hủy.
Nhưng rồi, hắn ta nhìn vào bàn tay mình, ngọn lửa vẫn còn leo lét. Hắn ta nhớ lại lời Tuấn nói, "dùng cái đầu".
"Lửa..." hắn ta lẩm bẩm. Lửa có thể phá hủy. Nhưng lửa cũng có thể... hàn gắn.
Một quyết định điên rồ nhất, cũng là tinh tế nhất mà Cường từng thực hiện, được đưa ra.
"Tao không biết mày nghe thấy không, Tuấn," Cường gầm gừ, nước mắt và mồ hôi chảy ròng ròng. "Nhưng nếu mày chết, tao thề tao sẽ đào mày dậy rồi giết mày lần nữa! Ráng chịu đi!"
Cường không rút thanh thép. Hắn ta dùng năng lực của mình, tạo ra một ngọn lửa nhỏ, sắc như dao, cắt đứt phần cốt thép thừa.
Rồi, phần khó nhất. Hắn ta hít một hơi thật sâu, dồn toàn bộ sự tập trung. Ngọn lửa trên đầu ngón tay hắn ta không còn màu cam rực, mà chuyển sang màu xanh biếc, nhiệt độ cực cao nhưng lại vô cùng ổn định.
Hắn ta đưa ngọn lửa xanh đó vào vết thương. Hắn ta không đốt cháy Tuấn. Hắn ta đang dùng ngọn lửa đó, làm nóng chảy phần cốt thép còn găm bên trong vai Tuấn, dùng nó để bịt kín lại động mạch đang bị rách.
Một ca "phẫu thuật" bằng lửa dã chiến kinh hoàng.
"RHHHH..."
Tuấn co giật dữ dội, một tiếng thét câm lặng thoát ra từ cổ họng anh. Cơ thể anh bốc khói.
"CỐ LÊN!" Cường gầm lên, nước mắt hắn ta rơi lã chã, nhỏ xuống cả vết thương.
Và rồi, khi hắn ta rút tay ra, vết thương đã bị bịt kín. Máu ngừng chảy.
Cường kiệt sức, ngã vật ra bên cạnh Tuấn. Hắn ta đã dùng hết toàn bộ năng lượng của mình vào một việc đòi hỏi sự kiểm soát tuyệt đối.
Hắn ta đã cứu được Tuấn.
Vài phút sau, trong đống đổ nát, Tuấn từ từ mở mắt. Anh không cảm thấy đau đớn. Anh chỉ cảm thấy một hình ảnh mờ ảo. Anh thấy My, em gái anh, đang giương súng, run rẩy, trước một con quái vật khổng lồ. Anh thấy Đại tá Long đang bị dồn vào chân tường.
"My..." Hơi thở của Kỹ Sư yếu ớt, nhưng đầy kiên định.
"Tỉnh rồi à..." Cường thở hổn hển. "Mày còn nợ tao... một mạng..."
Tuấn không trả lời. Anh dùng tay lành, nắm lấy bàn tay của Cường.
"Đỡ tôi dậy," anh thì thầm. "Sài Gòn... đang cần chúng ta."