Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 101: Kế Hoạch "Tử Địa" Thần Nông



Chương 101: Kế Hoạch 'Tử Địa' Thần Nông

Trong phòng chỉ huy ngột ngạt của pháo đài Sa Đéc, danh sách "thu hoạch" của Giám Đốc Tùng vẫn còn lơ lửng trên màn hình.
Mã: 'Kỹ Sư' - Năng Lực Gia hệ Kim loại, Cấp A.
"Cấp A..." Cường 'Hỏa Long' lẩm bẩm, ngọn lửa giận dữ trong mắt hắn ta đã bị thay thế bằng một sự thật lạnh gáy. "Tao cứ nghĩ tao là 'hàng hiếm' rồi. Hóa ra, thằng kỹ sư, mày mới là con cá lóc bự nhất mà nó muốn câu."
Lão Tướng Tám Dân hít một hơi thuốc rít thật sâu, nhả khói. "Một tên Lãnh chúa có đầu óc khoa học. Tệ nhất," lão ta gằn giọng. "Giờ thì nó biết con cá lóc bự đang ở đâu. Nó sẽ dồn toàn bộ sức mạnh của Sài Gòn, không phải để chiếm đất nữa. Mà là để bắt mày, Tuấn."
Tất cả mọi người đều hiểu. Sự hiện diện của Tuấn tại Sa Đéc, vừa là một may mắn, vừa là một lời nguyền. Anh đã biến pháo đài này thành "Đất Thép", nhưng cũng biến nó thành mục tiêu số một.
"Chúng ta phải đưa Tuấn về Cần Thơ," Đại tá Long ra lệnh ngay lập tức. "Bằng con đường mòn. 'Phù Sa Hạm' là nơi an toàn nhất."
"Không," Tuấn ngắt lời, giọng nói anh bình tĩnh đến đáng sợ. "Ông ta muốn 'Kỹ Sư Cấp A'? Được. Tôi sẽ cho ông ta."
Anh bước đến tấm bản đồ. "Hắn ta nghĩ chúng ta là con mồi. Chúng ta sẽ khiến hắn ta nhận ra, con mồi này có răng."
Anh chỉ vào vị trí của Tiền Đồn Thần Nông, nơi đã thất thủ.
"Hắn ta đã chiếm Thần Nông, cắt đứt chúng ta," Tuấn phân tích. "Hắn ta nghĩ chúng ta sẽ co cụm phòng thủ ở Sa Đéc và Cần Thơ. Hắn ta đang chờ chúng ta lộ sơ hở. Nhưng hắn ta sẽ không ngờ được... con mồi 'Cấp A' lại tự mình dấn thân vào một tử địa."
Một kế hoạch táo bạo, một canh bạc tất tay, được vạch ra. Kế hoạch 'Tử Địa' Thần Nông.
"Chúng ta sẽ đánh lừa hắn," Tuấn nói. "Tôi, sẽ đích thân dẫn Đội Mãng Xà, cùng với tàn quân của Hỏa Long, tái chiếm Thần Nông. Chúng ta sẽ phát tín hiệu công khai, cho hắn ta biết 'Kỹ Sư Cấp A' đang ở đó, đang cố gắng giành lại cửa ngõ."
"ĐIÊN À?" Cường và My đồng thanh hét lên. "Đó là tự sát! Anh đang tự nộp mình cho nó!"
"Đó là Mồi Nhử," Tuấn nói, ánh mắt anh không một chút dao động. "Khi Giám Đốc Tùng nghe tin món 'hàng Cấp A' của hắn đang ở một mình, không có Hạm Đội Phù Sa, không có Đại tá, hắn sẽ làm gì? Hắn sẽ dồn toàn bộ lực lượng tinh nhuệ nhất, toàn bộ đội quân Mắt Đen, đến Thần Nông để bắt sống tôi."
"Và đó là lúc," Tuấn chỉ về phía Cần Thơ, "Đại tá, Giáo sư Bách, Chị Hai Hạnh, sẽ dẫn đại quân của 'Phù Sa Hạm' đi đường vòng, đánh thẳng vào... Sài Gòn."
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Kế hoạch này không chỉ là điên. Nó là một sự hy sinh.
"Không," Đại tá Long gằn giọng. "Tôi không thể ném Tham mưu trưởng của mình vào chỗ chết. Kế hoạch bác bỏ."
"Vậy thì chúng ta sẽ chết chung!" Tuấn đập tay xuống bàn. "Hắn ta sẽ không bao giờ ngừng lại cho đến khi có được tôi! Chúng ta dùng tôi làm mồi, để đổi lấy thủ phủ của hắn! Đổi một mạng tôi, lấy cả Sài Gòn. Đó là một món hời!"
Lão Tướng Tám Dân, người đã im lặng nãy giờ, bỗng dập tắt điếu thuốc. "Thằng nhóc nói đúng. Đây là cách duy nhất. Nó không đi một mình."
Lão ta nhìn Cường. "Mày, và lính của mày, nợ nó một mạng. Đi theo nó. Bảo vệ nó. Biến cái 'Tử Địa' đó thành một cái bẫy thép. Còn tao, tao sẽ giữ chặt cái 'Pháo Đài Phương Bắc' này, chặn đường lui của chúng nó."
Cuộc chiến tranh toàn diện đã được quyết định, xoay quanh một người duy nhất: con mồi 'Cấp A' Nguyễn Minh Tuấn.