Tấn Mạt Trường Kiếm [C]

Chương 194: Khách nhân



Trong lúc Vương Diễn nam hành, Thiệu Huân cũng đang tiếp đãi khách.

Nghe nói hắn phát đạt, quê nhà Đông Hải kéo đến một đám thân thích, ồn ào mấy chục miệng người.

Thiệu Huân an trí họ ở dân trạch trống cạnh Lục Liễu Viên, rồi chuyên tâm phụng dưỡng song thân.

Đúng vậy, phụ mẫu hắn cũng được đón đến, cùng với muội muội, chất nữ và vài người khác.

Phụ thân đã ngoài năm mươi, thời trẻ làm thế binh, từng tham gia trận diệt Ngô, khoe rằng có chiến tích—chẳng biết thật giả, nhưng phụ thân luôn khoác lác thế.

Dù vậy, trong đám thế binh ở thôn, ông quả có chút uy tín, nói năng sang sảng.

Hôm nay, giọng ông nhỏ hẳn, có phần câu nệ.

Khi Nhạc Lam Cơ, y phục lộng lẫy, quý khí bức người, ra đón, ông suýt giật mình.

Mẫu thân Lưu Thị là nữ tử quân hộ chất phác, đời sống nặng nề khiến mặt bà đầy nếp nhăn. Hai năm nay ở ốc bảo Mi thị, không phải làm việc, sắc mặt mới tốt lên.

Bà chú ý khác người. Thấy bụng Nhạc Lam Cơ cao, nghe nàng sắp lâm bồn, bà lau nước mắt.

“Tiểu Trùng, sau này phải đối tốt với Lam Cơ, nhất định phải tử tế.” Lưu Thị nắm tay Thiệu Huân, cẩn thận dặn.

Nhà quê chẳng quan tâm Nhạc Lam Cơ là thê hay thiếp, chỉ biết là con dâu, sắp sinh hài tử.

Thiệu Huân gật đầu liên tục, mặt hơi đen.

Đường Kiếm và thân binh đứng ngoài cửa, ánh mắt mơ hồ, chẳng biết nhìn đâu.

Hình như nghe được thứ gì ghê gớm?

“Đại Trùng mệnh khổ, chết nơi đất khách. Sau này chăm sóc tốt chất nam chất nữ, để chúng hưởng phúc.” Lưu Thị tiếp.

“Vâng, nhi nhớ.” Thiệu Huân đáp.

Chất nam Thiệu Thận đứng cạnh, cúi đầu, ngoan ngoãn.

Giờ hắn ở vùng quê phía tây Lạc Dương, đúng là bá chủ.

Thường cưỡi ngựa cao, cầm cung giác, trường thốc, dẫn hơn chục thiếu niên, diễu võ dương oai.

May chưa làm chuyện bắt nạt nam nữ, nếu không đã bị Thiệu Huân xử lý.

“Thôi.” Phụ thân Thiệu Tú xua tay, nhíu mày: “Nói ít thôi. Tiểu Trùng giờ làm quan, bên cạnh mãnh tướng như mây, ngươi còn gọi tên nhỏ, ra thể thống gì?”

“Ngươi chẳng cũng gọi…” Lưu Thị khó hiểu.

Thiệu Tú mất mặt, hừ lạnh, im lặng.

“Thôi.” Lưu Thị lau mắt, đến cạnh Nhạc Lam Cơ, nắm tay nàng: “Tân phụ mang thai, về nội thất nghỉ, đừng kinh động cháu ta.”

Nhạc Lam Cơ liếc Thiệu Huân, xưng “tân phụ” khiến nàng thầm vui. Thấy Thiệu Huân không sửa, nàng đáp một tiếng, được tỳ nữ đỡ, về phòng.

Nàng sắp lâm bồn trong mười ngày tới, không thể sơ suất.

Nhạc Thị đi, lão Thiệu lại trừng thê tử, thấp giọng: “Người ta là Thành Đô Vương Phi, ngươi không lớn nhỏ gì?”

Lưu Thị chẳng để ý.

Bình thường ở quê ra vẻ, thấy con dâu của con trai thì chẳng dám thở mạnh, có ích gì?

Dù là Vương Phi, hài tử trong bụng cũng là giống con ta. Ta có con chống lưng, cần gì cẩn thận?

Trong lúc nói chuyện, muội muội Thiệu Huân, Thiệu Oanh, lặng lẽ rời trung đường, theo hướng Nhạc Lam Cơ đi.

Nàng mười một tuổi, đúng tuổi ngây thơ, đứng ngoài cửa, rụt rè nhìn “tẩu tử,” chẳng dám lại gần.

Nhạc Lam Cơ đang gảy đàn, thấy Thiệu Oanh, mỉm cười, vẫy tay: “Muội mau đến.”

Thiệu Oanh từng chút tiến lại.

Nhạc Lam Cơ nhìn cô nương da bánh mật, cười: “Biết gảy đàn không?”

Thiệu Oanh lắc đầu.

Ở quê, nàng biết bắt cá, vọc bùn, nhưng chưa thấy đàn.

Hơn nữa, “tẩu tử” toát ra khí chất khó tả, cử chỉ khiến nàng tự ti, chẳng dám buông thả, tay không biết để đâu.

Nếu Thiệu Huân ở đây, hẳn rất ngạc nhiên.

Lần cuối gặp muội, cách đây năm năm. Khi ấy muội sáu tuổi, rất nghịch, ngày ngày chạy khắp nơi, đánh nhau với con trai đồng lứa, đúng là tiểu nha đầu hoang dã.

Vài năm nay, nghe nói chẳng đổi nhiều, chỉ không chơi với bọn con trai, tính vẫn hoạt bát.

Hôm nay gặp Nhạc Lam Cơ, bị áp chế hoàn toàn, ngoan như đổi người.

Có lẽ, trong tâm hồn non nớt, nàng lờ mờ hiểu điều gì.

“Tẩu tử” và nàng, vốn không cùng thế giới.

Nhị ca liều mạng, hẳn làm việc lớn, nếu không sao cưới được mỹ nhân như tẩu tử?

“Ta—tẩu tử dạy muội gảy.” Nhạc Lam Cơ nắm tay Thiệu Oanh, khẽ chạm dây đàn.

Khi âm thanh du dương vang, Thiệu Oanh vô thức rụt tay, rồi cười ngượng.

Nhạc Lam Cơ để nàng ngồi cạnh, dạy tỉ mỉ.

Thiệu Oanh lúc nghe, lúc bị y phục hoa mỹ của “tẩu tử” thu hút.

Nhạc Lam Cơ chẳng để ý.

Nàng chưa từng nghĩ có ngày phải dốc lòng lấy lòng một tiểu nữ hài nhà quân hộ.

Huống chi, mình chẳng phải tẩu tử thật.

Mấy hôm trước, Dĩnh Xuyên Đại Trung Chính Dữu Mân đến, lang quân đàm mật với y nửa ngày, nói cười vui vẻ, chẳng biết chuyện gì.

Việc đời, luôn khiến người phiền muộn.

---

Khi Vương Diễn đến Lục Liễu Viên, Thiệu Huân bị mẫu thân “ép” làm dưa muối, rồi rửa sạch, thái nhỏ.

Đôi tay vung trọng kiếm mạnh mẽ, nhưng thái rau lại chẳng ra hồn, suýt cắt tay.

Nghe Đường Kiếm báo, hắn hơi nghi hoặc.

Lưu Thị bên cạnh nghe “Vương Tư Đồ” ba chữ, giật mình, lùi vào bếp, giục con ra đón.

Thiệu Huân cười: “A nương chớ lo, Vương Di Phủ đến, ắt có cầu. Để y đợi cũng chẳng sao.”

Lưu Thị chỉ thấy tim đập thình thịch.

Tư Đồ là quan gì, bà đại khái biết, hình như lớn hơn Thái Thú, Thứ Sử, là thứ để tùy tiện để đợi?

“Tiểu Trùng…” Bà muốn nói lại thôi.

Thiệu Huân quay lại, nghiêm túc với mẫu thân: “A nương, nhi không còn là tiểu nhân vật. Vương Di Phủ xuất thân Lang Nha Vương thị, liệt Tam Công, nắm vài vạn Cấm Quân, Thiên Tử, Thái Phó đều trọng. Nhưng chẳng sao, thiên hạ hôm nay, hiếm ai khiến nhi sợ. Năm xưa, Trường Sa Vương cũng bị nhi bắt—”

“Ngươi bắt Trường Sa Vương? Có bắt Thành Đô Vương không? Thành Đô Vương Phi…” Lưu Thị nghi hoặc.

Thiệu Huân đổi sắc mặt, vội nói: “A nương nói phải, Vương Tư Đồ là quý khách, sao dám chậm trễ? Nhi ra đón ngay.”

Nói xong, chạy biến.

Vương Diễn đợi một lúc, rồi được đón vào.

Thiệu Huân dẫn Vương Diễn, Phan Thao vào thư phòng, hàn huyên, cười: “Tư Đồ thật nhã hứng, gần tết còn đến Lương Huyện du ngoạn.”

Vương Diễn ho một tiếng: “Dọc đường du ngoạn, quả mở mang tầm mắt.”

“Chúng ta qua Thạch Kiều Phòng, Lý Gia Phòng mà đến.” Phan Thao bổ sung.

Thiệu Huân bừng tỉnh: “Hương đoàn thô lậu, để Tư Đồ chê cười.”

Vương Diễn trầm lặng.

Điều này không giống phong cách y, như bị thứ gì đánh hạ chiều.

“Quân Hầu lập hương đoàn, chẳng biết vì sao?” Lâu sau, Vương Diễn mở miệng.

Thiệu Huân thong thả chỉnh tư thế ngồi, thoải mái hơn, nói: “Để phòng Vương Mị, phòng Hung Nô, Tư Đồ tin không?”

Vương Diễn gật đầu: “Tịnh Châu có báo, Lưu Uyên tụ đại quân, định nam hạ Thái Hành. Nhưng sao nhìn cũng là phòng bị?”

Thiệu Huân không có mạng lưới tình báo bên ngoài, hắn không dựng nổi.

Tư Mã Việt thực ra cũng không, chỉ hơn hắn chút.

Nhưng Vương Diễn quan hệ rộng khắp, ngay Tịnh Châu nơi người Hồ chiếm ưu thế, y cũng lấy được tin tức đầu tay, quả không đơn giản.

Tin Vương Diễn nhận: Hán chủ Lưu Uyên sai Lưu Thông thống lĩnh quân nam hạ, chiếm các đạo Thái Hành.

Với y, Lưu Uyên lợi dụng địa lợi sông núi Bình Dương, dùng ít quân chặn đạo, để phát lực hướng khác.

Ngoài ra, Thạch Lặc dẫn quân đông tiến, chiếm Phụ Khẩu các đạo, cũng như phòng bị.

Nhìn vậy, Lưu Uyên sẽ công Bình Dương, Hà Đông nhị quận.

Nhưng y không nói thẳng.

“Lưu Uyên muốn công Bình Dương, Hà Đông.” Thiệu Huân không vòng vo, thẳng thắn: “Thạch Lặc hoặc hạ Hà Bắc. Tư Đồ nghĩ, Ký Châu vừa trải chiến loạn, chặn nổi đại quân Hung Nô? Bình Dương, Hà Đông, nếu không có triều đình cứu viện, giữ nổi không?”

Vương Diễn lặng một lúc, hỏi: “Vương Mị thì sao?”

“Tư Đồ.” Thiệu Huân nhích gần, nhìn vào mắt Vương Diễn: “Vương Mị tụ vài vạn quân, nếu từ Thanh Châu giết ra, vào Dự, Duyện, thậm chí Hà Lạc, ai chặn nổi?”

Vương Diễn ngồi thẳng, nhíu mày: “Cẩu Tích làm Đô Đốc Thanh Châu, nhiều lần đại phá Vương Mị, sao không diệt được?”

“Nếu Cẩu Tích thả Vương Mị?” Thiệu Huân hỏi.

Vương Diễn nhíu mày sâu hơn.

Y tuy tầm nhìn tốt, nhưng tư duy có điểm mù chí mạng, không nghĩ võ nhân sẽ lật bàn.

Cũng chẳng trách, thời này, chuyện ấy nghe khó tin.

Tư duy Thiệu Huân chẳng có giới hạn này, hắn phân tích mọi khả năng, thậm chí lấy Hoàng Sào làm ví dụ.

Hoàng Sào qua Hoài Hà, Cao Biền nắm trọng binh ở Hoài Nam án binh bất động, để Hoàng Sào bắc thượng.

Hoàng Sào đi Nhữ Châu, Lạc Dương, Đồng Quan, Trường An, đều là khu vực triều Đường kiểm soát sâu. Còn nơi phiên trấn mạnh, Hoàng Sào không đến, các trấn bàng quan, nhìn Hoàng Sào vào Quan Trung, chiếm Trường An.

Đến khi Hoàng Sào tự mãn, cho rằng mình mạnh, xuất binh lấy Trường An phía tây, bị các phiên trấn tây bắc đánh tan, thảm bại. Các trấn thấy Hoàng Sào không diệt được Đại Đường, mới hành động, xuất binh vào Quan Trung, diệt thế lực Hoàng Sào.

Cảnh này, lẽ nào không diễn ở Tây Tấn?

“Tư Đồ, nếu Cẩu Tích chỉ đuổi Vương Mị, tự bảo Thanh Châu, thả vào Dự Châu, Thái Phó chặn nổi không?” Thiệu Huân hỏi: “Nếu Thái Phó không chặn, châu quận địa phương vô binh, Vương Mị giết đến Lạc Kinh, lúc đó sẽ thế nào?”

“Quân Hầu hơi nguy ngôn thính chúng?” Vương Diễn khó tin, càng khó thích nghi.

Chuyến Lương Huyện, những gì thấy dọc đường, khiến y khó chịu.

Những thứ Thiệu Huân làm, hiện chỉ là mầm móng, nhưng Vương Diễn biết, đó là mô hình có thể mở rộng toàn quốc, rất đáng sợ.

Vì thế, đến Lục Liễu Viên, y hơi trầm lặng.

Giờ nói với Thiệu Huân, lại thấy Cẩu Tích có thể không nghe Thái Phó hay y sai khiến, dám bỏ gánh? Ngươi dựa vào gì? Một đầu lĩnh quân chẳng phải hàn tố, dựa gì thả Vương Mị vào kinh?

Nhưng Thiệu Huân chắc chắn nói, Cẩu Tích hoàn toàn có thể làm, lý do tìm ra vô số.

“Tư Đồ.” Thiệu Huân giáng thêm đòn nặng: “Không chỉ Cẩu Tích thả Vương Mị, Thái Phó đa phần cũng chẳng dám đối trận Vương Mị. Vương Mị thấy đường trống, ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì?”

Vương Diễn tâm thần rối loạn.

Y thấy hôm nay mình thất thường, tài ăn nói tự hào chẳng phát huy, bị Thiệu Huân, tiểu đầu lĩnh quân, dắt mũi. Sắp xếp suy nghĩ, y nói: “Cấm Quân về Lạc Dương, Thái Phó còn vài vạn quân Dự, Duyện—”

“Nhưng Thái Phó không dám.” Thiệu Huân ngắt lời không do dự: “Thái Phó dám uy hiếp Thiên Tử, nhưng không dám đối diện Vương Mị, Hung Nô, y sợ. Huống chi, lúc đó Hà Bắc chắc chắn yên? Cẩu Tích tuyệt không muốn vì Thái Phó xuất binh Hà Bắc, Thái Phó chỉ có thể tự lo.”

Lời này thẳng thừng, khiến Phan Thao cũng liếc nhìn.

“Thái Phó tự chăn Dự Châu, Tư Đồ lại ở Lạc Dương.” Thiệu Huân kín đáo nhắc.

Ý là, lợi ích ngươi và Tư Mã Việt không hoàn toàn nhất trí.

Tư Mã Việt đã trấn ngoại phiên, ngươi ở trung khu làm quan, không rời Lạc Dương được. Giữ Lạc Dương, giữ triều đình, là lợi ích lớn nhất của ngươi.

Vương Diễn đứng phắt dậy, đi qua lại trong thư phòng.

Lâu sau, y quay lại nhìn Thiệu Huân.

“Bộc nguyện liều sức chém giết, phá giặc Vương Mị.” Thiệu Huân trầm giọng: “Nếu Hung Nô nam hạ, bộc cũng dẫn binh bắc thượng, liều chiến.”

Vương Diễn nhìn hắn lâu, cuối cùng khẽ gật.

Thiệu Huân nhẹ thở phào.

Vương Diễn không phải thuộc hạ Tư Mã Việt, mà là đồng minh, đối tác chính trị, điểm này quan trọng, vì đại diện tính độc lập lớn.

Lời hắn nói với Vương Diễn, nửa thật nửa giả, có chút lừa gạt, nhưng tổng thể không vấn đề.

Dù Tư Mã Việt thật không dám quyết chiến Vương Mị, hay bị Hà Bắc kiềm chân, kết quả đều giống.

Thiệu Huân không nghĩ y chặn nổi Vương Mị, khả năng lớn là chẳng chặn.

Xét thái độ Cẩu Tích, Vương Mị đến Lạc Dương rất có thể, phải nghiêm túc đối đãi.

------
CVT: Lang Gia Vương thị đổi thành Lang Nha Vương thị