Ta Nhặt Được Một Đồ Đệ Vô Ơn

Chương 9



Hắn căm phẫn nói:



"Tiện nhân!"

"Rắc!"

Tiếng xương cổ vỡ vụn vang lên.

Ta nhìn lên trán hắn, giống như dấu vết huyết sắc ma văn trong kiếp trước, cười nhẹ lắc đầu:



"Đây là con đường mà ngươi tự chọn."

"Còn ta."

Ta rút kiếm, từng bước tiến tới trước mặt hắn.

Lưỡi kiếm ma sát với mặt đất tạo ra những tia lửa vụn, ta như không hề hay biết.

"Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, nhưng ta sẽ tự tay kết thúc ngươi."

"Đây cũng là con đường của ta."

Chu Ngôn quỳ nửa người, ngẩng đầu nhìn ta.

Giọng nói của hắn rất nhẹ:

"Sư tôn muốn lấy mạng ta, cứ lấy đi."

"Ta sẽ không trốn."

Ta nhìn xuống hắn từ trên cao:

"Ngươi trốn cũng vô ích."

Hắn ngẩn người, cười khẽ, vai hơi run rẩy, nhưng vẫn che mắt, không dám nhìn ta nữa:

"Chết dưới tay người, không gì tốt hơn thế."

"Ta còn… Một câu hỏi cuối cùng."

"Đây là hận thù của người sao, sư tôn?"

Ta cười nhẹ, rút kiếm đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c hắn.

Khi mũi kiếm cắm vào trái tim, ta nghe thấy một tiếng vỡ giòn tan.

Trái tim kiên cường mà ta từng cho là không thể phá vỡ, hóa ra cũng chỉ vậy thôi.

Con người thật sự mới là thứ không thể nhìn thấu nhất.

"Không, đây là nhân quả."

Thiên ma đã chết.

Các trưởng lão ở lại xử lý hậu sự, ta dẫn Lăng Giản trở lại núi trước.

Suốt chặng đường, yên lặng.

Kiếp trước, ta luôn tự nói với hắn rất nhiều chuyện, nhưng giờ hắn đã hóa hình, ta lại không biết nên nói gì với hắn.

Nói gì đây?

Ta mơ màng suy nghĩ, vô thức liếc nhìn Lăng Giản, người cao hơn ta một cái đầu.

Vẫn là hình dạng rắn nhỏ kia vẫn dễ thương hơn nhiều.

Chỉ mới thoáng nghĩ đến đó, giọng hắn vang lên bên tai, mang theo nụ cười:



"Chủ nhân sao lại nhìn ta mà không nói gì?"

Ta ho nhẹ một tiếng: "Đột nhiên không biết nói gì."

Hắn cười: "Không sao, vậy chủ nhân cứ nhìn ta thêm vài lần."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Sau này, đừng quên ta nữa."

Nụ cười của hắn làm ta hơi choáng váng, ngẩn ngơ đáp lại: "Ồ."

Lăng Giản cong cong khóe môi, cười càng rực rỡ hơn.

Trước bàn đá trong sân, ta và hắn ngồi đối diện.

Hắn thuần thục pha trà, luyên thuyên kể về những phiền phức sau khi hắn hóa hình.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️



"Nếu biết vậy, chi bằng làm một con rắn nhỏ vui vẻ hơn."

"Nhưng mà, người nói thân thể này đẹp, vậy cũng đáng."

Lăng Giản mỉm cười đưa chén trà cho ta, kết luận một câu.

Ta bật cười, nhưng khi nhận lấy chén trà, mắt ta lại đột ngột dừng lại.

Ngón tay của Lăng Giản... Trong suốt.

“Ngươi—” Ta nắm chặt cổ tay hắn, “Có chuyện gì vậy?”

Lăng Giản cúi đầu nhìn, cũng ngây người trong chốc lát:

“Sao lại nhanh như vậy?”

Ta đột nhiên ngẩng đầu:

“Ý ngươi là sao?”

Lăng Giản có vẻ hơi lúng túng, đưa tay gãi gãi mũi:

“Đấu chuyển tinh di, đại trận cổ xưa.”

“Nó có thể đảo ngược thời gian.”

Chỉ trong chốc lát, đầu óc ta như bị ai đó kéo một sợi dây, nối liền tất cả những sự việc trước đó.

Vậy là… ta đã sống lại?

Ta nhanh chóng cảm nhận được, bàn tay mà ta đang nắm chặt dường như đang… biến mất.

“Ngươi đã trả giá gì?”

Ta nhìn vào nụ cười dửng dưng trên mặt hắn, giọng nói không khỏi run rẩy.

Đảo ngược thời gian, là hành động trái với trời đất.

"Trả giá à?" Hắn cười vô cùng nhẹ nhõm, "Chỉ là khiến người quên ta thôi."

"Khi người nhớ lại ta, chính là lúc ta tiêu tan."

Lăng Giản rút tay khỏi tay ta, khẽ vỗ đầu ta một cái.

Thấy ta không né tránh, trong mắt hắn thoáng hiện một tia đắc ý:

"Trước đây luôn là người vỗ đầu ta."

"Giờ thì, ta cũng đã vỗ được rồi!"

Ta siết chặt tay, cả người run rẩy.

"Ê, ê, người định khóc à? Thật sự khóc sao?" Lăng Giản thấy tình hình không ổn, đành bất đắc dĩ dỗ dành, "Đừng khóc, đừng khóc."

"Đây là ta tự nguyện."

"Ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào, làm bất cứ điều gì cho người, chủ nhân."

Ta khẽ nói: "Xin lỗi."



"Ta không nên nhớ lại ngươi."

Nếu biết kết cục ngươi sẽ biến mất, ta thà không bao giờ nhận ra ngươi.