Ta Nhặt Được Một Đồ Đệ Vô Ơn
Lăng Giản ngẩn ra một chút, rồi lập tức cười khổ lắc đầu:
"Không, người nhớ ra ta, ta rất vui."
"So với việc ở bên người với thân phận 'đệ tử', ta càng hy vọng người đừng quên 'Rắn nhỏ'."
"Những ngày tháng cùng nhau, ta sẽ mãi nhớ."
Hắn cúi mắt nhìn ta, ánh mắt trong veo và dịu dàng:
"Ta luôn muốn ở bên người lâu hơn, nhưng đáng tiếc, số trời đã định."
"Tu đạo là con đường cô độc, người phải tự chăm sóc bản thân."
"Chúc người... Sớm đạt được đạo vị, công đức viên mãn."
Ta nhìn vào đôi mắt vàng như hoàng kim, không thể kìm nén được tiếng nói đang run rẩy:
"Rắn nhỏ."
"Chủ nhân, ta ở đây."
Đôi mắt tuyệt đẹp của hắn nhìn ta, nở một nụ cười, rồi nhẹ nhàng khép lại, "Đừng quên ta."
Câu tiếp theo, nhẹ như một hơi thở, như một tiếng thở dài:
"Ta yêu người."
Gió lớn thổi mạnh, thân thể Lăng Giản dần dần trở nên trong suốt.
Sau đó, theo gió, hắn trở về bốn phương, biến mất không thấy.
Trên thế gian này không còn Lăng Giản, người sẽ không bao giờ phản bội ta.
Rõ ràng phút trước, hắn còn cùng ta ngồi bên bàn đá, pha trà.
Hắn nói làm người thật phiền phức, nhưng có thể làm đệ tử của ta cũng không tệ.
Hắn nói, ta sẽ luôn ở bên người, chủ nhân.
Nước mắt lạnh lẽo trên gò má, ta đờ đẫn rơi lệ.
Một chiếc răng rắn sắc nhọn nằm yên trong lòng bàn tay ta.
Mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, ta từ chức chưởng môn, chôn chiếc răng rắn nhỏ trong sân.
Mười năm sau, hoa cây mới nở rộ như mưa, bốn mùa không tàn.
Lúc rảnh rỗi, ta thường ngồi dưới tán cây hoa rậm rạp, ngẩn người nhìn.
Cảm giác như một khoảnh khắc nữa, sẽ có một con rắn nhỏ đen thui thò đầu ra.
Cố ý giả vờ hung dữ, thè lưỡi về phía ta, đôi mắt vàng ánh lên vẻ tinh quái và sáng ngời.
Ta bất lực cười, xoa xoa trán:
"Rắn nhỏ, đừng quậy nữa."
Chỉ là lần gặp gỡ đầu tiên, mà đã là chuyện của rất nhiều năm về trước.
Mười năm sau, tiểu sư đệ qua đời.
Cuộc đời hắn không mơ về đạo tiên, chỉ vui chơi giữa nhân gian, nhưng cũng coi như tự do, sống thoải mái.
Trước khi ra đi, hắn nắm lấy tay ta, cười nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Sư tỷ đừng buồn, đây là một đời rất tốt."
Mười năm sau nữa, ta đạt đạo, bay lên tiên giới.
Cả trăm năm dương gian, chỉ như một giấc mộng.
Theo truyền thuyết—
Trong núi Thanh vân có dấu tích của tiên nhân.
Tiên nhân trong sân quét lá rụng.
Lăng Giản ngoại truyện
Ngày Lăng Giản hóa hình, hắn tắm trong hồ nước trong núi lâu đến nỗi lão cây tinh nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng phải ngạc nhiên:
"Rắn nhỏ, ngươi chuẩn bị xuống núi lấy thê tử sao?
Không phải không phải, với dáng vẻ này của ngươi, nhìn còn thẹn thùng hơn cả cô dâu nữa."
Lăng Giản trừng mắt nhìn lão, sau đó lại nhìn bóng mình trong nước:
"Vậy sao...Ta thấy, hình dạng người của mình cũng khá đẹp mà?"
Lão cây tinh không nhịn được mà cười phá lên.
Ttrước khi Lăng Giản lên núi, nàng đã hứa với hắn.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ba tháng sau, dù hắn có hóa hình thành công hay không, nàng sẽ đến đón hắn về nhà.
Lăng Giản tính toán thời gian:
"Ta chỉ mất hai tháng để hóa hình thôi... Không ngờ nhỉ?"
"Thôi vậy, đợi thêm một tháng nữa đi."
Hắn kéo lá cây, nhàm chán nghĩ ngợi—
Lăng Âm nhìn thấy hình dáng này của hắn, sẽ cảm thấy thế nào?
Nàng có nhận ra không?
Nàng sẽ thích chứ?
Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn vào bóng mình trong nước.
Lông mày mắt đẹp, môi đỏ răng trắng.
Cũng là một chàng trai khá tuấn tú.
Nàng chắc hẳn sẽ... Thích thôi, phải không?
Ngày qua ngày. Lăng Giản đếm từng ngón tay, tính toán ngày tháng.
Vào ngày hết ba tháng, hắn từ biệt những người bạn yêu quái trong núi, ngồi dưới chân núi đợi người đến.
"Thật sự sẽ có người đến đón ngươi sao?" Quạ tinh nhìn hắn với vẻ nghi ngờ: "Ngươi không bị lừa rồi chứ? Tu sĩ nhân tộc rất xảo quyệt đấy!"
"Ngươi mới bị lừa ấy."
Lăng Giản hừ lạnh một tiếng.
Hôm nay là ngày Lăng Âm đến đón hắn.
Hắn tâm trạng khá tốt, nên không so đo với mấy con yêu quái nhỏ này.
Vì vậy, hắn ngồi dưới cây cổ thụ cong queo ở chân núi, từ sáng sớm đến tận khuya.
"Này, trời tối rồi, tỉnh dậy đi."