Thẩm gia vì cầu một tiền đồ mà mạo hiểm giúp Công chúa, lại bị Công chúa xem như khỉ mà trêu đùa.
Tay Thẩm Ngộ Niên đặt trên chuôi kiếm, đốt xương trắng bệch.
Nói Thẩm Ngộ Niên không oán hận Công chúa, điều đó tuyệt đối không thể, nếu có cơ hội, hắn cũng sẽ tìm minh chủ khác mà đầu quân.
Chỉ là, hắn thiếu một cơ hội mà thôi.
Hắn quang minh chính đại, không thèm dùng những thủ đoạn dơ bẩn, nhưng ta thì khác, lớn lên trong vũng bùn từ nhỏ, tâm can đã vẩn đục. Làm những chuyện này, vẫn phải là ta ra tay!
Ta nhẹ giọng như ma quỷ: "Đại lang quân, chỉ cần Công chúa còn sống một ngày, Người và Phò mã đều không thể ngóc đầu lên được."
"Cơ hội không thể chờ người khác ban cho." Ta từ nhỏ đến lớn đã biết, muốn cái gì, thì phải tự mình đi tranh đoạt.
Ta vốn luôn dám đ.á.n.h cược, từ trong tay áo lấy ra một lọ sứ, đẩy đến trước mặt hắn: "Đây là giải dược, Lang quân có thể tìm cơ hội đưa cho Công chúa, t.h.u.ố.c đến bệnh tan."
"Muốn làm cá nằm trên thớt, hay là người cầm d.a.o mổ, đều tùy Đại lang quân quyết định."
Ta cười khẽ, phản ứng của hắn, cũng giống như Tề Ngọc vậy.
Thiên hạ ồn ào đều vì lợi mà đến, ở đây không có một ai là người tốt.
Những chuyện tiếp theo, ta không cần phải nhúng tay vào nữa.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Thẩm Ngộ Niên bị Công chúa kiềm chế trên quan trường, Tề Ngọc cũng vì sự ngang ngược của Công chúa mà tích tụ oán hận nhiều năm, họ bất ngờ trở thành đồng minh.
Bệnh của Công chúa, không thể lành được.
Còn đối với Hoàng thượng, việc có phải Tĩnh vương hạ độc hay không cũng không quan trọng, Người vốn đã có ý muốn tước phiên, và đây chính là cơ hội tuyệt vời, danh chính ngôn thuận.
Tề Ngọc nhanh chóng kết thúc vụ án, gán cho Tĩnh vương tội danh ám sát, khi bản thân hắn còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cấm quân bắt sống, c.h.é.m đầu trong đại lao.
Khi Tĩnh vương vào kinh, có hàng ngàn tinh nhuệ đồn trú cách cửu môn ba mươi dặm, Thẩm Ngộ Niên nhanh chóng dứt khoát, dẫn binh đột kích.
Nơi nào đi qua, cung tên như mưa, lửa cháy ngút trời, khi trời sáng, trên sườn núi chỉ còn lại đất cháy và những xác c.h.ế.t nằm ngổn ngang.
Khi tin tức trong kinh thành còn chưa kịp truyền đến Tây Nam, triều đình đã điều đại quân áp sát, chưa đầy nửa tháng đã tước phiên thành công.
Khi tin vui thu phục các quận Tây Nam truyền về, phủ Công chúa giăng khăn tang trắng, tiếng khóc của cung nhân vang trời.
Lúc này, ta đang ở trong phủ dắt Ngộ Xu đá cầu lông.
"Nguyên cô nương!" Tỳ nữ nhỏ chạy vào báo: "Công chúa đã mộ (c.h.ế.t), lão gia và phu nhân mời cô nương cùng đi điếu viếng."
"Ta biết rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nguyên Xảo."
Ta ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Ngộ Niên tự lúc nào đã dựa vào khung cửa, bộ quan phục Chỉ Huy Sứ mới may, mặc thật vừa vặn, càng thêm tuấn tú.
Ta lập tức khoác lên vẻ ngây thơ hồn nhiên đó: "Đại lang quân đã về."
Hắn nhìn ta rất lâu, bề ngoài đầy vẻ ôn tình, nhưng thực chất trong mắt không hề có gợn sóng, tỳ nữ nhỏ đỏ mặt, lui ra ngoài.
Hai chúng ta, vốn không phải là mối quan hệ ngươi nồng ta say, chỉ là lợi dụng và nắm giữ bằng chứng của nhau mà thôi.
"Vết thương của ngươi..." Giọng hắn trầm thấp, "Lành lại cũng nhanh thật."
Ta chớp mắt, hàng mi đổ bóng lên mặt: "Nhờ phúc của Lang quân, tâm trạng vui vẻ, tự nhiên lành nhanh."
Nửa tháng nay, Thẩm gia lên như diều gặp gió.
Thẩm Ngộ Niên trước hết là hộ giá có công, lại dẫn binh tiêu diệt ba ngàn lính tinh nhuệ của Tĩnh vương, nay đã là Chỉ Huy Sứ Chính Tam phẩm. Ngay cả Thẩm lão gia cũng thăng lên Nhị phẩm, Thẩm gia hiển nhiên trở thành tân quý trong triều.
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
Người hầu Tề gia khiêng mấy chiếc rương màu đỏ lớn vào phủ: "Đây là lễ vật tạ ơn Tề công tử đặc biệt gửi tặng Nguyên cô nương."
Ta tiện tay cầm lấy một cây trâm cài hình bướm, cài lên búi tóc Ngộ Xu, cười nói: "Có lẽ Tề công tử cảm tạ việc ta lần trước giúp hắn nhặt túi gấm."
Nước xanh biếc dịu dàng, xuân sâu liễu biếc đúng thời trời đẹp.
Phu nhân cười hỏi Thẩm Ngộ Niên, có nên chọn ngày lành tháng tốt để thành thân không, Thẩm Ngộ Niên cười như không cười nói không vội.
Ta cúi đầu đứng một bên, không hề có ý kiến gì.
Thẩm Ngộ Niên đi công vụ một chuyến.
Khi ta dắt tay Ngộ Xu trở về từ phố, từ xa, ta thấy Thẩm Ngộ Niên ngồi trong lương đình ngoài viện ta, cuộn sách trong tay hắn bị gió thổi tung, lờ mờ thấy tên ta.
"Đại ca ca!" Ngộ Xu giơ gói giấy dầu chạy về phía hắn, "Nhị tỷ tỷ mua bánh táo cho muội, huynh ăn đi!"
Ta chậm rãi bước đến, ấn hài tử tay đầy mật đường vào lòng.
Thẩm Ngộ Niên ngẩng đầu.
Trên cuộn văn thư, mấy chữ "Lão Lại Đầu", "Ngô Đồng Thư Viện" thoáng qua.
Hắn đã tra ra chuyện cũ rích của ta, gia thế là giả, thân phận là giả, miệng đầy lời dối trá, ta chỉ là một kẻ lừa đảo từ đầu đến chân.
Nhưng thì sao chứ?
Ta chỉ muốn vinh hoa phú quý, Thẩm gia có thể cho ta, ta liền có thể bảo vệ Thẩm gia. Hơn nữa, cả nhà Thẩm gia đều ngốc bạch ngọt (ngây thơ hiền lành), chỉ có Thẩm Ngộ Niên gánh vác khó khăn, hắn cần một trợ lực như ta.
Cuộn sách đột nhiên bị ném vào chậu lửa, lửa bùng lên, cháy lớn, ánh lên vẻ mặt hắn khi sáng khi tối.